Trong một căn nhà tôi tàn tại một vùng quê nghèo, Lưu Triệt nhìn xung quanh một vòng. Đây là căn nhà tranh cũ nát dựng tạm bợ , vách tường cũ kĩ được gia cố bằng bùn ngay cả giấy dán cửa thủng cũng không có tiền mua đồ dán lên.
Ghét bỏ đá cái ghế trước mặt, cái ghế liền lăn tới bên chân bốn người đang ngồi trên mặt đất. Nhìn bọn họ đáy lòng Lưu Triệt hiện lên một tia vui sướng. Lưu Hiền lao lên muốn xông tới chỗ Lưu Triệt nhưng chưa tới nơi đã bị một đại hán đá cho một phát nằm co ro, đau tới không phát ra tiếng được.
Lưu Tuệ vội vàng bò lại đỡ lấy ông ta
" Cha, cha không sao chứ? Lưu Triệt ngươi đừng quá đáng ngươi đối xử với chúng ta như thế nào cũng được nhưng ông ấy là cha ngươi mà"
Lưu Triệt nhướng mày, cười
" Cha? Đó là cha ngươi không phải cha ta. Người cha tốt như vậy ta không dám có "
Lưu Hiền lúc này mới có chút sức lồm cồm bò dậy
" Ngươi...đồ súc sinh...đáng lí ra lúc ngươi sinh ra ta nên bóp chết ngươi mới phải. Ngươi hại nhà họ Lưu ra nông nỗi này, hại cha ngươi, hại nãi nãi, đệ đệ, muội muội của ngươi ra nông nỗi này. Ngươi không sợ bị trời đánh sao? "
Nói xong liền ho một hồi, hiển nhiên lão gia sống sung sướng như lão không thể chịu được khổ sở của những ngày qua đã ốm rồi. Lưu Hiền không thể ngờ được đứa con mà lão coi rẻ đem đi quá kế lại có ngày quật khởi rồi quay lại cắn lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286995/chuong-95.html