Bách Du không hiểu nổi tại sao ngay lúc này, tại đây mình lại ngồi đây uống nước với cái người đang tươi cười trước mắt. Đặt tách cà phê xuống, đẩy gọng kính đen trên mũi một lần nữa nhìn Trần Ngạn. Không phải Bách Du tự luyến nhưng cậu cảm nhận được rằng có lẽ người này có ý gì đó với mình. Đáng lẽ ra, như bình thường nếu biết đối phương có ý gì đó với bản thân, Bách Du sẽ không tiếp xúc với người đó nhiều như hiện tại.
Có điều hết lần này đến lần khác gặp phải người này dù là vô tình hay là cố ý anh cảm thấy mình cũng nên xem rõ người này rốt cục là như thế nào. Bách Du công nhận Trần Ngạn là người rất khéo ăn khéo nói lại thêm gương mặt đẹp trai rất tạo sức hút đối với người khác. Nhưng không hiểu sao đối với một người như vậy Bách Du lại không cảm thấy cảm giác ấm áp nên có ở một người vui vẻ hòa đồng. Ngược lại trong nụ cười tươi rói đó có chút gì đấy khiến Bách Du không được thoải mái.
Trần Ngạn vẫn vui vẻ trước gương mặt lãnh đạm của Bách Du tìm chủ đề nói chuyện, dù anh ta nói gì Bách Du vẫn mang khuôn mặt dửng dưng ấy. Trong lòng Trần Ngạn cũng có chút khó chịu, cùng không vui nhưng vì mục đích của bản thân nên nụ cười treo trên môi chưa bao giờ dứt.
Thực ra hôm nay Trần Ngạn gặp Bách Du chỉ là sự tình cờ, sau lần trước bị Triệu Huyền phá đám Trần Ngạn vốn đã tạm gác chuyện này qua một bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286990/chuong-90.html