Dẫn con vào phòng bệnh, bố Bách lúc này đang nằm trên giường bệnh vừa mới tỉnh lại. Sau khi ông thấy Bách Du người vừa bước vào phòng bệnh hai mắt liền trừng lớn, miệng ú ớ rõ to, cố gắng muốn đứng dậy nhưng người không có sức phải vịn vào tủ đồ của bệnh nhân đặt cạnh giường. Cuối cùng ông cũng không thành công đứng lên còn đem lọ hia trên bàn đánh vỡ.
Mẹ Bách vội vàng chạy lại đỡ chồng, bố Bách nhìn Bách Du trong mắt tràn đầy tức giận. Bách Du thấy bố mình như vậy liền không dám bước tiếp luống cuống đứng ngoài cửa phòng.
Mẹ Bách cũng hiểu tính chồng vội nói : " Du, con ra ngoài trước đi bố con đang không được bình tĩnh "
Bách Du chỉ đành gật đầu, Lưu Triệt liền nhăn mày kéo cậu ra ngoài biết ngay là lão già này sẽ như vậy mà. Chuyện trên trời dưới đất nhà bọn họ lão đều nghĩ do Bách Du hết, sao không nghĩ do bản thân lão dạy con không nghiêm mà ra đi. Khởi nguồn của chuyện này không phải do hai người bọn họ dung túng dưỡng ra Bách Nhân với tính tình thối như vậy sao?
Sau khi Lưu Triệt và Bách Du ra ngoài cũng không đi xa quá phòng bệnh mà ngồi ngay dãy ghế ở đầu hành lang phòng bệnh. Sau hơn mười phút mẹ Bách mới ra khỏi phòng bệnh nhìn gương mặt lo lắng của Bách Du và gương mặt tức giận của Lưu Triệt bà chỉ đành thở dài.
Bà đi lại ngồi xuống cạnh Bách Du nhỏ giọng nói : " Tính khí của bố con, con cũng biết rồi đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286987/chuong-87.html