Hẹn được Bách Du, đúng 19 giờ hai người có mặt ở nhà hàng, Lưu Triệt đặt riêng một bàn cả hai vừa ăn vừa nói chuyện. Bách Du đã mở mang kiến thức cho Lưu Triệt rất nhiều, : " Du giỏi thật đấy, sao không làm luật sư riêng của công ty tôi vậy thì tôi đỡ khổ rồi"
Bách Du cười, không nói gì về vấn đề này, cậu vẫn luôn biết bạn bè muốn giúp mình. Nhưng cậu không muốn nhận sự giúp đỡ này, dù sao hoàn cảnh của bọn họ khác biệt cậu không muốn vấn đề tiền bạc làm rạn nứt tình bạn giữa bọn họ.
Lưu Triệt nhìn đôi mắt không gợn sóng, lạnh nhạt của Bách Du, mở miệng nói : " Hôm qua ông già nhà tôi nói tôi mau kiếm người yêu, gần 30 tuổi rồi mà cứ lông bông"
Bách Du nghe vậy liền ngạc nhiên, vui vẻ nhìn Lưu Triệt : " Vậy thì tốt rồi, Triệt cậu may mắn thật bố mẹ cậu cuối cùng cũng chịu thấu hiểu cậu"
Nói xong lại có chút buồn bã, cậu cũng hi vọng bố mẹ mình có thể nhìn nhận bản thân mình. Đang suy nghĩ bỗng nhiễn giữ trán bị nhu nhu, Bách Du giật mình nhìn ngón tay còn chưa kịp rút lại của Lưu Triệt. Trên trán vẫn còn hơi ấm đọng lại, người đối diện cười nói : " Suốt ngày nhăn nhó coi chừng thành ông già"
Bách Du bật cười, biết Lưu Triệt lo lắng cho mình nên không buồn bã nữa vui vẻ ăn tôm chiên. Lưu Triệt nhận thấy đũa của Bách Du hướng nhiều về mấy món có tôm, đặc biệt là tôm tẩm bột rán. Trên đĩa còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286912/chuong-18.html