Lưu Triệt vừa lên lầu, Trần Ngọc Trân liền đi lại phía chồng mình, nói : " Anh lại làm sao nữa vậy? Không phải chính anh luôn mong thằng bé về nhà sao? Vậy mà hễ thằng bé về là anh lại như vậy, không phải chúng ta đã nói tốt với nhau là sẽ chấp nhận con người thực của thằng bé sao? "
Lưu Văn Hùng tháo chiếc kính trên mắt xuống, không cam lòng nói : " Tôi nhịn, nhưng cũng phải xem thái độ của nó chứ. Lần trước thì tôi mới nói hai câu nó liền quay người bỏ đi, lần này thì không thèm nói chuyện với tôi. Bà xem, có đứa con nào như nó không? "
Trần Ngọc Trân nói : " Đó là tại ông cứ khó chịu với nó"
Lưu Văn Hùng nghe vợ nói xong thì cảm thấy rất uất ức, ông thực sự không có khó chịu với con nữa mà. Thấy chồng nhăn mặt, không chịu nói chuyện nữa, Trần Ngọc Trân nói : " Đấy ông xem, cái mặt của ông như vậy còn bảo không khó chịu với thằng bé. Thằng bé mất trí nhớ nó mới chịu quay về nương tựa bố mẹ mình, bằng không thì với cái mặt nhăn như khỉ này của ông sẽ chẳng bao giờ nhận lại được con"
Lưu Văn Hùng càng nghe càng cảm thấy oan uổng, hậm hực nói : " Bà nghĩ tôi muốn vậy sao? Trước giờ tôi làm nhiều chuyện còn không phải là vì nó sao? Nó có bao giờ hiểu cho tôi với bà đâu, nó như thế mọi người rồi sẽ nhìn nó ra sao? Coi như bây giờ tôi nhượng bộ thì nó cũng phải biết mình sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286908/chuong-14.html