Lưu Triệt nghe những câu này chợt cảm thấy trong lòng rất bình yên, cảm giác như đã nghe câu này ở đâu rồi. Không khí trong phòng rất tốt, bỗng nhiên Triệu Huyền nói : " Thế nào cảm động không? Lúc học cấp ba tao có nói như vậy với mày, mày cảm động tới nước mắt nước mũi tùm lum mà" 
 Lưu Triệt : " ( ºÄº ) " 
 Triệu Huyền đánh vào lưng y nói : " Đừng tưởng là mất trí thì trốn việc được nhé, xuất viện đến công ty ngay một đống việc đang chờ mày giải quyết đó" 
 Lưu Triệt : " (¬_¬) " 
 Uổng công cảm động một hồi, ai đó mau trả lại sự cảm động vừa rồi cho tôi. Hai người huyên thuyên với nhau một hồi, tuy rằng với Lưu Triệt thì đây là lần đầu gặp mặt giữa hai người. Nhưng tính tình Triệu Huyền xưa nay cởi mở, Lưu Triệt chẳng mấy chốc đã bị cuốn theo câu chuyện mà cô kể. Người thì thao thao bất tuyệt kể một số chuyện trước đây, người thì dỏng tai nghe hi vọng biết thêm thông tin hữu ích. 
 Khi hai người đang nói chuyện đến khí thế nghi ngút thì cửa phòng bệnh mở ra. Vào cửa là Trần Ngọc Trân, hôm nay bà lúc bà đem thức ăn ra chuẩn bị tới bệnh viện thì đụng phải chồng. Hai người cãi nhau một hồi Lưu Văn Hùng cảm thấy không cần để ý tới Lưu Triệt làm gì. Rõ ràng là ngày nào cũng nói bóng gió dò hỏi tình trạng của con trai vậy mà vẫn cứng miệng khiến Triệu Ngọc Trân cuối cùng cũng bực mình, bởi vậy mà hôm nay mới đến trễ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286897/chuong-3.html