Chương trước
Chương sau
(Mười tám điệu sờ của hàm trư thủ)

*Hàm trư thủ: tay heo muối, từ dùng để chỉ bàn tay xấu xa của những kẻ chuyên sàm sỡ.

* Thập bát mô (Mười tám điệu sờ): là bài hát ruột của Vi Tiểu Bảotrong truyện Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung. Kiểu như bài Mười Thương của Việt Nam vậy.

Có đôi khi, trí nhớ của ta đặc biệt tốt.

Sau đó ta nằm trên giường bệnh, đầu óc tràn ngập —— À, lúc đó taquyết định gọi hắn là tiểu yêu quái —— khuôn mặt của tiểu yêu quái.

Nhớ lại, body kia thật đúng là đỉnh cao của chất lượng.

Theo lời của những người chứng kiến, một khắc trước khi tiếp đất, ta đã lấy tay che mặt.

Đó là, dù sao ta vẫn luôn tự hào vì có da mặt dày, không thể để bị cà mỏng đi được, không đáng.

Nhưng cú va chạm đó đã khiến chân ta bị gẫy, đau nhức đến tận xương tủy.

Ngẫm lại, chỉ hận mình quá cứng cỏi. Bị đau nhức như vậy rồi mà vẫn không chịu hôn mê.

Khi bác sĩ tiêm cho ta một mũi thuốc gây mê, ta còn tỉnh táo hơn cả khi vừa uống xong một tách cafe.

Rốt cuộc, phải chứng kiến toàn bộ quá trình chân trái của ta từ trạng thái tốt nhất rơi vào trạng thái lăn quay đơ cho đến khi được bó bộtxong xuôi.

Ôi, đời người có mấy khi bị gãy chân đâu, ta cũng phải biết anh dũng hy sinh như thế một lần chứ.

Nhà ta không có nhiều tiền. Cho nên, khi ta đề nghị được nằm trongphòng bệnh có hoa có cỏ, còn có chuyên gia hộ lý thì mẹ ta đã xúc độngđến mức muốn xông vào bóp cổ ta cho rồi.

Đành chịu thôi! Bầu không khí bi thương vì thế mà tan biến. Ta lại bị chính mình cảm động.

Chỉ có điều, người lái xe máy kia, hắn luôn luôn đến rất đúng lúc.

Nói rằng, nội tình câu chuyện lúc đó vô cùng rắc rối. Chủ xe máy rõràng cũng bị ngã xuống, xe máy cũng bị hư hại nghiêm trọng. Nhưng chủ xe đích thực là một tay nam tử hán, xe máy còn chưa kịp khoá lại, để mặccái trán đang chảy máu đầm đìa, ôm ta chạy thẳng vào bệnh viện.

Người ta thiếu chút nữa đã quỳ lạy mẹ ta luôn.

Được rồi, kỳ thật là ta không chịu nhìn, băng loạn qua đường.

Đầu óc của chị có cấu tạo đặc biệt, các em nhỏ chớ nên bắt chước.

Những ngày kế tiếp, ta thản nhiên nằm trong một phòng bệnh bốn người, nghĩ thầm. Ông bác sĩ đó rất có trình độ nghệ thuật, bó thạch cao rấttiêu chuẩn.

Buồn chán quá nên ta nằm nghĩ cách làm sao mới khiến cho các bạn học của ta náo loạn, dù thế nào cũng phải hốt hoảng một phen.

Mà mùa hè năm ta bị gãy chân, bộ phim Vườn Sao Băng đang gây cơn sốt. Khu vực Châu Á

Thái Bình Dương dấy lên cơn sóng F4. Mọi người bắt đầu dùng hoa để hình dung mỹ nam.

Vậy mới nói, sự vật luôn luôn biến hoá phát triển. Hình tượng mỹ nam, từ thiên sứ, thần đế, yêu tinh, bây giờ lại biến hóa một cách hoa lệtrở thành một loài thực vật.

Trước đây, con gái là hoa, con trai là phân trâu.

Bây giờ thì sao? Con trai là hoa, con gái là cây cỏ.

Trên tivi xuất hiện một đống cỏ dại, hoa thơm, cây oải hương.

Chỉ có điều, hiện tại trong lòng ta, đã không ai có thể sánh bằngtiểu yêu quái. Mới ở giai đoạn răng sữa mà cũng đủ làm cho lòng ngườingứa ngáy khó chịu rồi, trưởng thành khẳng định là khó lường.

Cái cô bé cùng phòng kia, cũng bị tai nạn giao thông. Không biết cóphải đầu óc bị đụng hư rồi không mà ngày nào cũng ra rả bên tai ta vềĐào Minh Tự và Hoa Trạch Loại (thành viên của nhóm F4). Sau đó, nó cònthường hay thanh tình tịnh mậu* (âm thanh tươi đẹp, tình cảm dạt dào)rống lên: ―Dong dài, em có hỏi ý kiến của chị đâu?‖

―Nếu như xin lỗi có thể giải quyết vấn đề thì còn cần đến cảnh sát làm gì!‖

―Em là một người có SIZE nam nhân.‖

Sau đó nhìn ta nói. ―Tương Hiểu Mạn, chị nói xem. Nếu như em có thể gặp được một người

giống như F4 thì tốt biết mấy ha.‖



Trông thấy nó mắc bệnh mê trai, ta thầm nghĩ, ta nên làm tốt công tác biến thái của mình đi thì hơn.

Buổi sáng hôm đó buồn chán quá, cô bé giường bên mượn quyển ―Lần đầu thân mật‖ cho ta đọc.

Sách này là ông tổ của tiểu thuyết trên mạng, gây sốt trong một thờigian dài. Chỉ có điều, vẫn chưa có cơ hội để đọc. Câu nói kinh điển nhất trong quyển truyện là cái gì mà một nghìn vạn, cái gì hoà với nước Thái Bình Dương… ta không nhớ rõ lắm. Nhưng khoảng thời gian đó, mỗi ngày ta đều hát cùng một câu: ―A a… Cho ta một ly nước tráng dương… Để một đêmta không bị liệt dương…‖

Đang hát hăng say, đại thần sắc mặt khác thường nhưng vẫn bất động như núi, xuất hiện trước cửa phòng.

Sau đó nhìn ta, nói: ―Còn sống à?‖

Sau đó thừa dịp ta hành động bất tiện mà sờ soạn cái chân thạch cao của ta.

Hàm trư thủ! Ăn đậu hũ của ta!

Rồi ta nhìn hắn, nghĩ thầm. Được rồi, cho dù là người bị hại, ta cũng không thiệt thòi gì.

Được rồi, ta phải thừa nhận, hắn cũng rất đẹp trai, mắt thanh mày tú, thần thái sáng láng.

Nhưng mà đáng tiếc, thật là đáng tiếc! Như trước, đều không phải là cải thìa trong lòng ta.

***

Người này được ta tôn là đại thần, tên thật Vương Đình Hiên, ngụy thân phận là chủ tịch Hội Học Sinh, học trên ta một lớp.

Trong trường học, nữ sinh lớp dưới sùng bái hắn cũng không chỉ có một mình ta. Ánh mắt huyền ảo sáng lạn này, nụ cười lấp lánh như ánh mặttrời này…

Thanh xuân dào dạt ——

Vĩnh viễn là chủ đề bất biến trong sân trường.

Chỉ có điều, đại thần vốn thâm tàng bất lộ* (cố tình dấu diếm, khôngđể lộ ra bản chất, tài nghệ thật của mình). Làm một biến thái, phải hiểu được thế nào là bình tĩnh, dù núi có lở ngay trước mắt thì sắc mặt vẫnkhông hề thay đổi.

Nụ cười của hắn như nước khoáng thiên nhiên, bao hàm khoáng chất phong phú.

Đôi mắt hắn như hột xoàn 24K, tỏa ra ánh sáng ngọc vĩnh hằng.

Mà mấu chốt của vấn đề chính là, trước đây ta hoàn toàn không chú ý đến hắn…

Cái này gọi là bất biến tất dùng, biến đổi kinh người!

Cho nên trong khoảng thời gian này, ta vẫn theo đại thần học tập, học tập làm sao có thể tạo nên phong thái thật sự của mình.

Mà ở giai đoạn học tập này, ta đến hội học sinh thường xuyên như đichợ. Vì vậy, những tin vỉa hè, lời đồn nhảm nhí về ta cũng nhiều lên.

Về phần thế nào là lời đồn nhảm nhí, khái quát một câu thì là: Con gà trống nhà bên cạnh đẻ ra một quả trứng khủng long.

Chuyện là thế này: Bởi vì Quách Tiểu Bảo có dấu hiệu là người bìnhthường, cho nên có một khoảng thời gian cho dù ta vô tình gặp hắn, cũngchỉ coi như hắn không hề tồn tại. Quyết định cho hắn thêm thời gian đểsuy nghĩ, hy vọng hắn có thể nhận ra giá trị bản thân cũng như tìm đượcmục tiêu của mình.

Nhưng căn cứ vào lễ phép, ta vẫn sẽ mỉm cười ngọt ngào với mấy bạn nam bên cạnh Quách Tiểu Bảo.

Thái độ trước và sau quá mức tương phản, khiến trong trường bắt đầu loan tin rằng ta cùng

Quách Tiểu Bảo trước kia từng có một hồi phong hoa tuyết nguyệt.

Rõ ràng chẳng bao giờ bắt đầu, vậy mà vẫn có kết thúc.

Kết quả là, thiếu nam thiếu nữ hiếu kỳ ở Hoa Gia đều tìm đến ta để buôn chuyện.

Bọn họ hỏi: ―Cuộc cách mạng của bạn thất bại rồi à?‖

Ta gật đầu. ―Rất thất bại.‖ Dù sao vẫn không thể kéo hắn nhập hội.

Sau đó người của Hội Học Sinh cũng tò mò, hỏi: ―Nghe nói bạn đã thất bại?‖

Ta vốn định gật đầu, nhưng lại nghĩ, cần phải giữ thể diện cho đạithần, cho nên đã trả lời thế này: ―Cũng không có gì, thất bại là mẹ củathành công.‖

Sau đó, ta vẫy tay về phía đại thần, dùng ánh mắt khen tặng mà nhìnhắn, nói cho hắn biết: Có ngài gia nhập, đã là thành công lớn nhất củata rồi!

Hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ, quay lại cười với ta tựa như một làngió xuân. Ánh nắng sáng lạn phía sau bao trùm lên thân hình hắn.

Mọi cử chỉ hành động đều tỏa sáng mê người.

Kế tiếp, ta muốn dùng câu nói thứ hai để khái quát lời đồn nhảm nhí:Trong viện bảo tàng, đêm qua, trứng khủng long đã nở ra con gà trống.

Ta một lần nữa lại trở thành nữ diễn viên trong câu chuyện tình yêucủa sân trường. Rõ ràng là ta cùng đại thần không có khả năng, nhưng lại bắt đầu một cuộc tình say đắm trong ảo mộng.

Nhớ lại ngày đó, chúng ta đang đi trong sân trường. Đột nhiên phíatrước có một vật thể không xác định, vừa vô cùng kinh ngạc vừa ảo não,rống to: ―Cái gì? Đình Hiên sư huynh cùng quái nữ Tương Hiểu Mạn đangyêu nhau?‖

Chậc chậc, nói bậy!

Đại thần là để sùng bái, không phải để nói chuyện yêu thương!

Nói chuyện yêu đương quả thật sẽ hạ thấp phong cách của đại thần!

Ta đang muốn tiến lên giải thích, không ngờ đại thần lại bình thảnngăn cản ta, khẽ cười rồi nói: ―Lời đồn chỉ làm mờ mắt kẻ thông minh‖

Trong nháy mắt, hào quang bắn ra bốn phía, rất chói mắt!

Nhớ năm đó, ta cũng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trước mặt đại thầnta mặc cảm, kiên định ném nòng nọc ra sau đầu, cả đời nay quyết lấy đạithần làm mục tiêu cuối cùng!

Chỉ có điều, ngay cả ta hắn cũng không buông tha, ặc ặc~

Vừa cười vừa ném cả đống văn chương rối mù bắt ta chỉnh sửa. Mỗi lầnhọp hành đều kêu taghi chép. Hội Học Sinh tổ chức hoạt động, cũng đều do ta sắp xếp chuẩn bị. Hắn chỉ việc đứng trước mặt mọi người, duy trìhình tượng đại thần của hắn.

Không những thế mà ngay cả số thư tình trước giờ luôn làm cho hắnnhức đầu, cũng nhờ có ta mà giảm đi không ít. Có nữ sinh cho hay, đạithần đã nói, ―Tương Hiểu Mạn sẽ không vui.‖

Nhưng ta cam tâm tình nguyện làm nô dịch. Trong một trăm biến tháithì có đến chín mươi tám người là phúc hắc, chỉ có hai người là ngốc tựnhiên mà thôi.

Ta nghĩ, biến thái thì phải giống như hắn mới được, dùng cả hai tay để lung lạc, chèn ép.

Ta đã nói rồi, thế giới biến thái cạnh tranh rất kịch liệt.

Về phần thời gian công tác, thông thường sẽ là ta bận rộn, còn hắn sẽ nhàn hạ tựa vào bệ cửa sổ, nhìn ta ngồi ở vị trí của hắn, giúp hắn xửlý văn kiện, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.

Ta biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn đang nghĩ: Tương Hiểu Mạn, ta quả nhiên không tìm lầm người.

Chính xác!

Đối với năng lực quan sát của đại thần, ta cũng vô cùng sùng bái!

Ngay cả ta còn không phát hiện ra mình có năng lực đến vậy kia mà!

***

Ơ… Ta lại nhìn hắn, chớp mắt hoàn hồn. Ta quyết định, từ hôm nay trởđi, ta muốn phân tinh lực ra một nửa để nghĩ về tiểu yêu quái của ta.

Tưởng tượng ra bề ngoài của hắn sẽ mỗi ngày một biến hóa, nhất định là chuyện vô cùng vui sướng.

Có lẽ do ta không tập trung, đại thần nhẹ nhàng cười, sau đó không nói chuyện mà chậm rãi

ngồi xuống bên giường, cũng không nhìn ta, vẫn như cũ tiếp tục đưa tay sờ soạng phần chân thạch cao của ta.

Thiếu điều muốn hát bài ―Thập bát mô‖ luôn.

Trông thấy cô bé cùng phòng cứ nhìn đăm đăm, ta cảm thán điệu sờ của hắn sao mà vừa rụt rè lại quá ám muội như thế chứ.

Ta trông thấy khuôn mặt đẹp trai đang cúi đầu của đại thần, cảm thấykhông khí hơi có vẻ kỳ lạ. Vừa lúc đó lại nghe đại thần dịu dàng hỏi:―Còn đau không?‖

―…‖ Ta dừng một giây, lập tức phản ứng mạnh mẽ: ―Ai ui, đau chết mất!‖

Tuy rằng động tác có điểm cật lực, nhưng vẫn thành công rút chân ra khỏi ma chưởng của đại thần, sau đó ôm chân kêu đau.

Sau đó liếc mắt nhìn trộm hắn.

Chỉ thấy hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn ta, nhẹ nhàng thu tay về, đôi mắt cong lên, khóe miệng nhếch lên, như cười như không.

Nhu tình, phẳng lặng như nước.

Tóm lại là lộ ra vài phần lưu luyến, vài phần hứng thú, còn có vài phần tình tự mà ta không tài nào hiểu nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.