Chương trước
Chương sau
Phải đến tận ba ngày sau Lục Ninh không liên lạc được với Lý Đường, lúc này mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Song chỉ có mình cậu là lo lắng sốt ruột, bởi Hạ tiên sinh đi rồi lại quay về, đúng là tu hú chiếm tổ chim khách.
Về đống đồ đạc đã dọn dẹp trước đó mà Hạ tiên sinh không cần nữa, Lục Ninh cũng không thể thật sự vứt đi được, trong lúc nhất thời lại càng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lục Ninh ngồi trong phòng khách nhìn vào một người và hai con chó, lại nghĩ đến việc mình mất liên lạc với Lý Đường bèn buông tiếng thở dài hệt như một ông già bảy tám mươi tuổi, thế nhưng tâm trạng của Hạ tiên sinh ngược lại có vẻ như rất tốt, khóe miệng cong lên, “Không muốn biết tung tích của Lý Đường sao?”
Quả nhiên là do cái tên Hạ Đông Minh này ra tay!
Lục Ninh tức tối nghĩ.
“Đã nghiện rồi còn không đưa đến trại cai nghiện, em định giữ cậu ta lại ăn Tết hay sao?” Hạ tiên sinh cười lạnh lùng, hỏi.
“Muốn biết là ở trại cai nghiện nào không?”
Hạ tiên sinh nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Thế thì phải chăm sóc chồng em cho tốt vào, nói không chừng lúc nào đó vui vẻ…”
“Hạ Đông Minh!”
Lục Ninh đúng là trố mắt ra, không nghĩ tới Hạ Đông Minh sau lưng cậu lại âm thầm đưa Lý Đường đến trại cai nghiện, cậu tức đến nghiến cả răng: “Chuyện này có liên quan gì đến anh, đó là em trai của tôi chứ không phải anh!”
Hạ Đông Minh liếc nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, “Chẳng lẽ nếu em là người xử lý việc này, thì sẽ không đưa cậu ta vào trại cai nghiện chắc?”
Loading...

Lục Ninh nhìn vào biểu cảm hoàn toàn là lẽ đương nhiên của Hạ Đông Minh, bèn thầm nghĩ nói không chừng vị này còn nghĩ rằng mình đang làm chuyện tốt đấy.
Nhưng mà cậu cũng nhận ra Hạ Đông Minh nói như vậy dĩ nhiên là có lý, cậu không có gì để phản bác, ngay lập tức phải kìm nén lại cơn giận không được phát ra thiếu chút nữa đã khiến Lục Ninh nghẹn chết.
Lục Ninh không quan tâm tới vị Hạ tiên sinh trong nhà mình, mấy ngày liền không để ý đến, anh ngược lại nhàn nhã tự tại vô cùng, mỗi ngày đều mang theo bộ mặt lắm mưu nhiều kế lướt weibo, mấy lần Lục Ninh liếc nhìn anh, còn tưởng người này đang tổ chức họp qua video cơ mà.
Hai ngày nay cậu đang chuẩn bị đi thử vai, vì vậy đã ở nhà thử qua đến mấy bộ quần áo, Hạ tiên sinh đang lướt Weibo cũng ngước mắt lên, nói bộ đầu tiên lộ ra eo quá nhỏ, bộ thứ hai hở hang như vậy là định quyến rũ ai, bộ thứ ba lại khiến da dẻ cậu nhìn trắng quá, nói chung là mặc cái gì cũng không ổn, xong còn chỉ vào bộ đồ thể thao đen xì xì trong tủ quần áo nói rằng mặc bộ đó được. Lục Ninh lén lút lườm người kia một cái, cũng không thèm để ý đến Hạ tiên sinh, cậu đã chọn mặc bộ thứ ba rồi đi ra ngoài.
Ăn mặc phóng khoáng như vậy là định ra ngoài quyến rũ ai đấy.
Hạ tiên sinh buồn bực thầm nghĩ, rồi anh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hai chú chó đang nhìn theo bóng lưng của Lục Ninh không chớp mắt, Hạ tiên sinh vỗ vào đầu chúng, quát, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tao móc mắt cả hai đứa ra bây giờ.”
Lục Ninh đi thử vai bộ phim mới 《Giai Điệu Núi Non》kể về quá trình trưởng thành của các cô gái dân tộc thiểu số miền núi trong niên đại đầy biến động, như một mô hình thu nhỏ của thời đại. Đối với phim điện ảnh mà nói, ngôn ngữ càng giản dị lại càng gây xúc động hơn, Lục Ninh thử vai một nam thanh niên nông thôn có học thức và là nam chính của bộ phim. Hạ Đông Minh đã từng nói với cậu về bộ phim này, nhưng Lục Ninh muốn dựa vào khả năng của mình để giành được vai diễn đó, Lục Ninh cũng không hề biết vai diễn này gần như đã được nội bộ định trước, chỉ cần cậu diễn không quá tệ thì đại khái cũng không có vấn đề gì.
Lúc Lục Ninh đi thử vai đã gặp lại rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, mọi người đều lăn lộn trong cái giới này, biết hay không biết nhau thì vẫn duy trì ngoài mặt khách sáo, chỉ là không ai biết rằng đằng sau những nụ cười kia lại đang đối chọi gay gắt giấu diếm những gì.
Có bao nhiêu những tâm tư khó chịu đằng sau những tươi sáng và xinh đẹp kia, thật sự là khó mà diễn tả được bằng lời. Đạo diễn Vương Lôi đích thân kiểm tra, những vị trí khác ngồi khác đều là những nhà biên kịch nổi tiếng, nhà sản xuất và nhà đầu tư tên tuổi, đủ để thấy tầm quan trọng của vai nam chính này.
Lục Ninh ngạc nhiên phát hiện ra ở vị trí các nhà đầu tư, còn có Liêu tiên sinh đang ngồi ở đó. Cậu đã từng gặp ông ấy một lần, cũng nhớ mang máng con gái Liêu tiên sinh là fan của mình, khi ông ấy nhìn thấy cậu dường như cũng khá là ngạc nhiên sau đó lại cười cười gật đầu với cậu.
Lục Ninh không biết mối quan hệ giữa Liêu tiên sinh và Hạ Đông Minh, cũng không biết trước đó khi bị anh ép vào đường chết, Liêu tiên sinh cũng là xuất phát từ tâm thái muốn xem trò vui nên mới giúp đỡ cậu một tay, nên cuối cùng bộ phim 《Mưu Giang Sơn》mới được phát sóng.
Mà lần này, Liêu tiên sinh lại là phía đầu tư.
Xếp ttrước Lục Ninh là một người trẻ tuổi có bề ngoài thường thường, nhưng cậu đã từng nghe nói người này là mây tầng khác đối với mình, người ta không dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, lại còn nhận được rất nhiều giải thưởng từ các liên hoan phim lớn nhỏ ở nước ngoài, thế nên không tránh khỏi có phần kiêu ngạo, vẻ mặt nhìn Lục Ninh ở đằng sau cũng không hề dễ chịu. Cho dù Lục Ninh hiện tại như mặt trời ban trưa, nhưng đối với những người tự xưng là nghệ thuật gia mà nói chẳng qua cũng chỉ là hạt bụi trên nền đất.
Hạt bụi Lục Ninh xếp ở đằng sau cũng không hẳn là muốn chào hỏi người kia lắm, nhưng khi cất tiếng gọi một câu thầy Dương thì người ta cũng chẳng buồn liếc nhìn cậu đến một cái.
Lục Ninh nhận ra lỗ hổng trong kỹ năng diễn xuất khi tới lượt cậu thực sự biểu diễn. Hầu hết những người đến đây đều là những người có máu mặt và lai lịch trong giới, một số ít là người mới đến, bản thân Lục Ninh cũng không có tự tin vào diễn xuất vì kỹ năng của mình, ai biết được đạo diễn Vương Lôi đã bị ai đó chặn đường, giữa chừng còn kiên nhẫn hướng dẫn cho cậu, dù sao cũng là được người nổi tiếng chỉ điểm cho nên khi diễn cậu hiển nhiên không thua kém mấy so với một nhân vật giỏi giang như vậy, Vương Lôi âm thầm gật đầu khi xem diễn xuất của Lục Ninh, dù sao cậu vẫn còn trẻ chỉ cần tích lũy thêm kinh nghiệm thì cũng không tính là gỗ mục không điêu khắc được.
Mấy hành động này của Vương Lôi cũng không quá khiến người khác chú ý, ngược lại Liêu tiên sinh nhìn Lục Ninh diễn xuất gật đầu liên tục.
Đến cuối cùng sau khi việc thử vai kết thúc bên sản xuất để tất cả trở về rồi chờ tin sau, Lục Ninh cũng nói chuyện qua mấy câu với đạo diễn Vương, ông ấy rất bận nhưng trước khi đi vẫn nói với cậu rằng, “Cơ bản là không có vấn đề gì, cậu cứ trở về chờ tin là được.”
Trước khi Lục Ninh rời khỏi, Liêu tiên sinh còn mỉm cười với cậu, nói: “Tiểu Lục, màn biểu diễn vừa rồi của cậu cũng không tồi đâu.”
Lục Ninh ngẩn ra một lát, sau đó mới gật đầu cười, đáp: “Cảm ơn Liêu tiên sinh.”
Mấy người trợ lý không ngờ là Lục Ninh còn có quen biết với bên đầu tư, đôi mắt bọn to đều mở to, ngồi trong xe nhưng vẫn lén lút nhìn qua.

Liêu tiên sinh tới gần Lục Ninh, đột nhiên lại hỏi: “Vẫn hẹn hò với cái thằng nhóc họ Hạ đó hả?”
Sắc mặt Lục Ninh đã đỏ thêm mấy phần, vội vàng lui lại mấy bước: “Ngài đừng nói vậy…”
Ông ấy cười haha, tiếp tục: “Đều là người mình cả, đừng sợ, thằng nhóc kia nếu còn gây khó dễ cho cậu thì cứ nói, lão già tôi đây sẽ làm chủ cho.”
Liêu tiên sinh chừng năm mươi tuổi, tuy tuổi tác đã lớn nhưng dáng vẻ vẫn còn phong độ, tự xưng là lão già như thế có hơi buồn cười.
Lục Ninh lui lại hai bước, lúng túng cười: “Chuyện lần trước còn phải cảm ơn Liêu tiên sinh đã giúp đỡ.”
Tuy rằng cậu cảm thấy chuyện Hạ tiên sinh hơn ba mươi tuổi đầu bị Liêu tiên sinh gọi là “thằng nhóc họ Hạ”, khiến cậu có phần không sao tưởng tượng nổi一一 thế nhưng vị Liêu tiên sinh này đúng là rất có cá tính lại đầy sức hấp dẫn.
Lúc này Lục Ninh còn chưa biết… vị tiên sinh trước mắt này qua mấy năm nữa còn muốn thăng cấp trở thành ba dượng của… Hạ tiên sinh.
Có lúc thành công của một người, ai nói rằng không nhất định phải có các mối quan hệ và vận may? Người tài hoa hẳn là có vị trí của riêng mình, nhưng sẽ không nhận được thành công càng rực rỡ hơn, thế giới này rất thực tế, sống động, lặp đi lặp lại như vậy đấy.
Lục Ninh nhận được thông báo của tổ đạo diễn là vào bốn năm ngày sau, tin tức Lục Ninh và đạo diễn Vương Lôi hợp tác lần thứ hai đã gây ra rất nhiều sóng gió, cay nhất chính là người hâm mộ của cậu thanh niên họ Dương người xếp trước Lục Ninh trong buổi thử vai.
Nhưng lần này đã có nhiều bình luận tích cực hơn trên mạng, tại các diễn đàn cũng nổi lên topic về thực lực của vị kim chủ đứng sau Lục Ninh, mọi người đều cho rằng tài nguyên của cậu thực sự quá tốt, cũng có người hâm mộ nói rằng cậu được như ngày hôm nay là nhờ vào chính bản thân mình, nhưng đến cùng là như thế nào chỉ có người trong cuộc hiểu rõ nhất, quần chúng ăn dưa xem cuộc vui thích thú là được rồi.
Về việc đi lại của Lục Ninh, không cần biết Hạ Đông Minh ở đâu, chỉ cần lướt trên Weibo là có thể thấy ngay.
Còn có vài bức ảnh hôm Lục Ninh đi thử vai cũng được đăng lên mạng.
Lục Ninh hôm đi thử vai đã mặc bộ quần áo kia, khiến cho da dẻ của cậu lại càng trắng đồng thời tôn lên đôi con ngươi đen láy, ngay cả khi đó là bức ảnh hơi mờ thì vẫn có thể nhìn ra được đường nét tinh tế của cậu.
Ngón tay của anh khẽ chạm vào khuôn mặt của Lục Ninh trong bức ảnh kia.
Lục Ninh là của anh.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, khi người kia đâm sầm vào lồng ngực anh đã chỉ có thể là của một mình Hạ Đông Minh.
Ở vị trí của Hạ Đông Minh, nói đến yêu thích gì đó không tránh khỏi có phần buồn cười, cho dù tình cảm có sâu nặng hơn thế nào chăng nữa cũng rất ít khi nói ra miệng, chiếm hữu mới là phương thức biểu đạt quen thuộc nhất của anh.
Trái tim anh đã nguội lạnh bao nhiêu năm.
Nhưng không ngờ lại có ngày, chỉ cần nhìn vào bức ảnh của một người đã đủ đến khiến cho huyết dịch trong cơ thể kịch liệt trào dâng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.