Lục Ninh không bị thương nặng, Hạ Đông Minh đã hỏi bác sĩ mấy lần, nhưng ông ấy nói chỉ cần để cậu nghỉ ngơi là được.
Cậu chỉ là quá mệt mỏi, một mình phải cõng cô bé kia trên lưng mấy ngày liền bất chấp cơn mưa lớn còn phải đi cả chục dặm đường núi lầy lội. Trên chân đều là những vệt máu bởi những bụi gai quệt qua, vừa lạnh vừa đói thế nên vẫn luôn không tỉnh lại.
Cả một ngày, dường như cậu đã nằm mơ một giấc mơ thật đẹp không ai hay biết, khóe môi vẫn hơi giương lên, tựa như mệt mỏi đã lâu cuối cùng cũng tìm được cớ để nghỉ ngơi một chút.
Bên cạnh giường cậu có một cô bé quê mùa cục mịch vẫn luôn túc trực ở đó, trên tay cô bé ấy còn cắm ống truyền nước cùng đôi mắt to tròn ngấn lệ. Điềm Điềm sẽ không bao giờ quên người đã cõng mình ra khỏi ngọn núi, cô bé sốt cao đến nỗi gần như hôn mê, bản thân cũng biết bọn họ đã bị tách khỏi mọi người nhưng bên tai vẫn luôn văng vẳng một giọng nói, “Em đừng ngủ nhé, chúng ta sắp thoát ra ngoài rồi.”
Sau khi phát hiện ra Điềm Điềm, cô bé đã được đưa đến phòng bệnh bên cạnh phòng của Lục Ninh, vẫn còn sốt rất cao sau đó mới tỉnh lại, vừa mới tỉnh đã giằng co đòi đến phòng bệnh của Lục Ninh. Bác sĩ không thể giữ cô bé lại được, nên chỉ đành để cô bé ngồi trong góc phòng của cậu rồi treo ống truyền nước lên.
Khi Hạ Đông Minh đến thăm Lục Ninh, cậu vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-dang-doan-kim-chu-cua-toi-la-ai/1800550/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.