Lục Ninh uống say quá rồi, ý thức của cậu nặng nề rơi vào trong bóng tối, liên kết với ngoại giới chỉ vẻn vẹn bằng một khe hở.
Cậu cảm nhận được có người không nhẹ nhàng lắm quăng mình xuống giường, rồi lại đi tắt đèn.
Trong bóng tối cậu nghe thấy có tiếng thở dài.
Tựa như không biết phải làm sao rồi lại tựa như có cả sự cưng chiều.
Giống hệt như là ảo giác.
Khi Lục Ninh tỉnh lại Hạ Đông Minh đã không còn ở nhà, chỉ có một mình Hạ Manh Manh đang ầm ĩ nhảy nhót tưng bừng, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ấy nhảy nhảy nhót nhót.
Những vết thương trên người Lục Ninh đã được băng bó hết, nhưng sắc mặt của cậu vẫn chưa được tốt lắm, Hạ Manh Manh trông thấy cậu từ phòng ngủ ở tầng trên đi xuống bèn nhào tới, Lục Ninh đứng không vững lắm suýt nữa còn bị cô ấy đẩy ngã, rồi lại đè vào vết thương trên cánh tay nên sắc mặt cậu trong nháy mắt tái nhợt cả đi.
Hạ Manh Manh kéo lấy Lục Ninh, thực ra nửa đêm hôm qua lúc Hạ Đông Minh còn ở đây thì cô không dám làm trò gì, khi anh của cô ra ngoài đón Lục Ninh về, Hạ Manh Manh còn thấy hơi lo lắng sợ Hạ Đông Minh định làm gì cậu, bởi con người này vẫn luôn hung dữ như vậy mà.
Chính cô cũng phải thừa nhận, thủ đoạn của anh trai mình cực kỳ trái ngược với vẻ bên ngoài.
Có điều sau khi Hạ Manh Manh ở trong phòng nhỏ lén lút nhìn qua khe hở nhỏ của cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-dang-doan-kim-chu-cua-toi-la-ai/1800515/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.