“Tịnh tiểu thư, Tịnh tiểu thư!” Tiếng kêu bên tai khiến Tịnh Kỳ từ từ tỉnh lại. Cô bám vào người Lý Lạc, ngồi dậy.
“Cô có sao không?” Lý Lạc quan tâm hỏi.
“Kh...không.” Tịnh Kỳ đưa tay che mắt vì ánh mặt trời quá sáng trong phòng, cổ họng khô khốc. “Có thể lấy cho tôi cốc nước.”
Một người làm đem nước tới, Tịnh Kỳ nhấp một ngụm mới thấy dễ chịu hơn.
Thấy Tịnh Kỳ có vẻ đã ổn, Lý Lạc mới hỏi. “Cô Tịnh, cái này có phải của cô không?”
Bọn họ thấy có một chiếc túi xách màu xám đặt ở trên bàn ăn, đoán là của Tịnh Kỳ.
“Đúng rồi.” Tịnh Kỳ cầm lấy nó, gắng gượng đứng dậy.
Vật đã tìm được, Tịnh Kỳ nhanh chóng chào Lý Lạc rồi đi về.
…
Sau hơn nửa ngày phẫu thuật, ông cụ Thẩm đã tỉnh lại, nhưng giờ ông cụ chỉ có thể nằm một chỗ.
Với số tuổi của ông cụ, thì kết quả này đã là tốt nhất.
Ông cụ Thẩm tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp là Thẩm Thiều Đình.
Từ trước tới nay, ông cụ Thẩm không hề giấu diếm việc ưu ái Thẩm Thiều Đình trước mặt mọi người, điều này đã khiến không ít đám con cháu trong Thẩm gia bất mãn, lần này cũng không ngoại lệ.
Bởi gọi Thẩm Thiều Đình vào giờ này chỉ có thể là vấn đề di chúc, mợ cả của Thẩm gia không nhịn được mà chọc ngoáy. “Chẳng trách lại muốn bưng bít truyền thông.”
Một đứa cháu của một đứa con ngoài giá thú như Thẩm Thiều Đình lên nắm quyền Thẩm thị sẽ là trò cười cỡ nào ở Hà thành.
Thẩm Thiều Đình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506711/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.