Sau khi bĩnh tĩnh lại, Thẩm Thiều Đình mới bảo Tịnh Kỳ. “Đừng tin lời người say làm gì?” 
Ngoài mặt Thẩm Thiều Đình tỏ ra bình thản nhưng sự luống cuống trong ánh mắt của hắn lại không giấu được Giang Khải, anh hừ một tiếng. 
Thẩm Thiều Đình muốn đem quá khứ xấu xa của hắn chôn vùi, không dễ thế đâu. 
Giang Khải chuẩn bị mở miệng khiêu khích Thẩm Thiều Đình thì bị hắn cắt ngang. Thẩm Thiều Đình nói một câu rất không hợp hoàn cảnh. 
“À, tôi vừa mới gặp Giang Lâm ở hội trường.” 
Cộng thêm nụ cười kín kẽ, hắn làm như cả hai đang tán gẫu chứ không phải là đang giương cung bạt kiếm với nhau. 
Giang Lâm là cháu trai đầu nhà họ Giang, anh họ của Giang Khải, cũng là người trực tiếp cạnh tranh quyền thừa kế với anh. Không phải ngẫu nhiên mà Thẩm Thiều Đình nhắc đến cái tên này, ý tứ của hắn chính là muốn cảnh cáo Giang Khải, cảnh cáo cái vị trí mà anh đã bỏ ra rất nhiều công sức để dành lấy. 
Giang Khải cười nhạt một tiếng, không nói gì. 
Thẩm Thiều Đình nghĩ đã khiến được Giảng Khải im miệng, liền bảo Tịnh Kỳ. “Em xuống trước đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” 
“Nhưng…” 
“Bọn anh chỉ nói chuyện làm ăn thôi, không có chuyện gì đâu.” Thẩm Thiều Đình trấn an cô, lại đẩy cô vào thang máy, nhấn nút. 
Tịnh Kỳ đi rồi, không còn ai khiến Thẩm Thiều Đình phải cố kỵ, ánh mắt không còn là dịu dàng mà là hung hãn. “Nếu để tôi bắt gặp cậu nói lung tung một lần nữa…” 
“Thì sao?” 
“Chuyện thừa kế nhà cậu, tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506709/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.