Thẩm Thiều Đình vừa ra khỏi nhà Tịnh Kỳ thì nhận được điện thoại của ông cụ Thẩm.
“Về nhà một chuyến đi…”
Nói xong, ông cụ Thẩm buồn bực tắt máy, năm nay đã gần tám mươi, sức lực cũng không còn nhiều, mong muốn lớn nhất cũng chỉ là muốn cảnh con cháu sum vầy. Song còn được ba đứa cháu thì hết hai đứa vô năng, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, lấy tiền mua xe, nuôi phụ nữ. Đứa còn lại mãi không chịu thành gia lập thất, có nói thì cũng như đàn gảy tai trâu, đã thế còn chống đối cứ phải gọi mới chịu về nhà.
Ông cụ Thẩm vuốt ngực, mắt không buồn nhìn đứa cháu đang bước vào.
Thẩm Thiều Đình chào ông cụ, mắt lại liếc qua bình hoa cổ trên bàn ông. Đây là món đồ hắn đấu giá được từ tiệc rượu lần trước.
Thẩm Thiều Đình cầm nó lên, giảng giải. “Bình hoa này có niên đại hơn năm trăm năm, chữ trên đó được chính nghệ nhân…”
“Thôi đi!” Ông cụ Thẩm đập mạnh quải trượng xuống nền nhà, lại đôi một xấp báo giấy lên mặt bàn. “Đừng có đánh trống lảng.”
Trên trang nhất của mặt báo, tin tức Thẩm Thiều Đình công khai bạn gái vẫn nằm chói lóa ở trung tâm.
Thẩm Thiều Đình: “Lời trên mặt chữ, còn cần cháu phải giải thích nữa.”
Ông cụ Thẩm: “...”
“Đã công khai bạn gái sao không đưa nó về gặp người trong nhà!”
Thẩm Thiều Đình có năng lực, ông cụ Thẩm cũng không ép hắn phải lấy một người vợ môn đăng hộ đối để củng cố địa vị. Nhưng điều kiện tối thiểu nhất cũng là dẫn nó về đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506706/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.