Hắn đứng đây từ khi nào, tại sao các cô không biết? Quan trọng là hắn đã nghe được chuyện gì chưa.
Thẩm Thiều Đình không nói, thế nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên. Mấy cô gái trong phòng thư ký đúng là chán sống rồi.
Hắn không có thói quen dông dài với phụ nữ, lập tức cầm điện thoại cho phòng nhân sự.
Việc ngừng hợp tác với Hứa thị hắn còn làm được thì sa thải vài thư ký có là gì.
…
Khi Thẩm Thiều Đình trở về phòng làm việc, nỗi bực mình vẫn chưa tan hết.
Hóa ra mấy ngày nay những lời xấu xí như vậy vẫn đang được lan truyền, đã đến mức lọt được vào tai hắn thì Tịnh Kỳ đã chịu đựng bao lâu rồi. Hắn có thể gỡ hết những video trên mạng xuống, thế nhưng miệng lưỡi người đời lại không thể nào quản hết được!
Ngón tay Thẩm Thiều Đình gõ lên bàn, đôi mày kiếm cau lại, hắn nghĩ mình nên dùng hành động gì đó oanh động hơn để chặn miệng lưỡi thiên hạ.
…
Mười giờ sáng, không khí bận rộn vẫn đang bao phủ trong phòng truyền thông. Ngón tay Tịnh Kỳ lướt nhanh trên bàn phím, cố gắng hoàn thành bản thảo còn dang dở.
Bỗng lúc này, một tiếng ‘trời ơi’ phá vỡ đi không gian yên lặng, rồi những tiếng ‘ồ’, tiếng ‘á’ lần lượt vang lên. Tịnh Kỳ ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt mọi người đều đang tập trung về phía cô.
Một người trong đó lắp bắp: “Tịnh Kỳ? Là thật?”
“Chuyện gì?” Tịnh Kỳ khó hiểu hỏi lại.
“Cô nhìn đi…” Một đồng nghiệp đưa màn hình điện thoại cho Tịnh Kỳ xem. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506704/chuong-50.html