“Có cần tôi giúp gì không?” Thẩm Thiều Đình rất có trách nhiệm của một người tới ăn nhờ, chủ động ra hỏi Tịnh Kỳ.
“Anh biết làm không?” Tịnh Kỳ nhìn Thẩm Thiều Đình với ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi từng có mấy năm rèn luyện trong quân đội. Những kỹ năng sinh tồn đều biết cả.”
“Vậy thì anh làm đi.”
Tịnh Kỳ đang bào cà rốt, thấy hắn đã nói thế thì chuyển qua cho hắn làm.
Thẩm Thiều Đình nhận lấy, rất tự tin với kỹ năng của mình. Động tác của hắn tuy không thành thạo nhưng cũng xem như là biết làm, Tịnh Kỳ coi như cũng yên tâm.
Hiếm hoi lắm hai người muốn có cơ hội ở riêng với nhau, Thẩm Thiều Đình muốn bắt chuyện nhưng giữa bọn họ chẳng có chủ đề chung, đành phải bắt đầu từ công việc.
“Đoạn quảng cáo mới tung ra đạt hiệu ứng rất tốt. Chủ đề ‘yêu xa và kết nối’ khiến nhiều người đồng cảm. Doanh thu cũng tăng lên.”
Chả bù cho hắn ở gần ngay trước mắt song lại chẳng làm gì được. Thẩm Thiều Đình buồn bực nghĩ ngợi.
Tịnh Kỳ vẫn không dừng động tác đảo đồ ăn, cô nói: “Đó là nhờ chất lượng sản phẩm tốt thôi. Quảng cáo cũng chỉ là hình thức tiếp thị, lại được tung ra vào tháng tình nhân, sự chú ý cũng sẽ cao hơn.”
Tịnh Kỳ là người khiêm tốn, đối với mỗi lời khen cũng không dựa vào đó mà huênh hoang. “Sản phẩm thành công là sự kết hợp của nhiều khâu, ý tưởng của tôi chỉ là một phần mà thôi.”
Khi nói chuyện, giọng Tịnh Kỳ đều đều, cô giống như đang bàn chuyện cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506696/chuong-42.html