Vào học được nhiều ngày, Alice đã làm quen được với nhiều bạn mới. Lúc tan học, cô bé cùng bạn bè tám chuyện, việc chờ đợi mẹ tới đón cũng không còn khó khăn nữa.
“Mẹ!” Thấy thấp thoáng bóng dáng Tịnh Kỳ ở ngoài cổng, Alice đã vội vàng chạy tới ôm chân cô.
Thấy con bé mừng rỡ như vậy, Tịnh Kỳ định nuông chiều bế Alice lên, không ngờ sức nặng của con bé lại khiến cô chao đảo, đành phải để Alice xuống.
“Mẹ quên mất, Alice của mẹ đã lớn thế này rồi.”
Không chỉ lớn, còn biết làm quen bạn trai nữa. Tịnh Kỳ nhìn cảnh con bé vẫy tay chào một đứa nhóc tóc nâu trước khi ra về, trong không biết là nên khen hay nên mắng yêu nó một câu.
“Bạn con mới quen đó à?”
“Vâng.” Alice gật đầu, sau đó không quên bồi vào một câu khen ngợi. “Bạn đó rất giỏi, đã biết viết thư pháp còn biết chơi đàn piano…”
Tịnh Kỳ: “...”
Con nít bây giờ giỏi thế ư?
“Thế còn những bạn khác thế nào?” Tịnh Kỳ thăm dò, cô phải xác nhận là cậu bé này là đặc biệt hay chỉ là bình thường của số đông.
“Các bạn khác cũng có học, nhưng chẳng ai làm giỏi giống bạn ấy.”
“Ừ.” Tịnh Kỳ xoa đầu Alice, ngoài mặt thì tỏ ra bình thản song trong lòng thì đã bắt đầu có chút hoang mang.
‘Có học’, nghĩa là mấy đứa trẻ ngang tuổi Alice đều đã được tiếp cận những môn năng khiếu sớm vậy rồi. Trong khi Alice, con bé không biết một cái gì.
Cô sơ suất quá, Tịnh Kỳ vỗ trán. Cứ thế vô tâm để cho Alice thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-tong-tai-deu-bi-va-mat/1506679/chuong-25.html