Kỷ Thư thật sự dẫn Đan Khuyết tới miệng cự thạch có thể thông ra ngoài cốc. Đan Khuyết đi tới đó, lại giậm chân chần chừ tại chỗ, Kỷ Thư không thấy rõ nét mặt Đan Khuyết, cho rằng Đan Khuyết không tin có thể ra khỏi Nhập Lĩnh Sơn, bởi vậy nên không khỏi đắc ý mà nói khoác: “Hôm qua ta đi ra! Từ đây ra ngoài chỉ mất hai canh giờ là có thể tới một thôn trang!” Vừa nói vừa đẩy Đan Khuyết đi ra.
Thật ra hôm qua Kỷ Thư đi ra, Đan Khuyết đi tới đây, cũng tìm được khe hở này. Nhưng y khác với Kỷ Thư, lúc y chui ra khỏi cự thạch, nhìn con đường bên ngoài, lại chui trở về —— y không tin người của Nhập Lĩnh Sơn lại sơ hở như vậy mà lưu lại một lối đi cho bọn họ ra ngoài, đây hiển nhiên là một cái bẫy, chỉ không biết tột cùng là bẫy gì.
Đan Khuyết nghi ngờ hỏi: “Người từng đi ra ngoài đó thật sao?”
Kỷ Thư liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, người trong thôn còn làm bánh bột cho ta ăn, tối hôm qua ta ngủ trong thôn đó.”
Đan Khuyết lạnh lùng hỏi: “Vậy sao ngươi lại quay về?”
Kỷ Thư sửng sốt, nói: “Ta, ta muốn dẫn huynh cùng nhau rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Đan Khuyết lại nói: “Trong sơn cốc có hai mươi mấy người, sao lại là ta?”
Kỷ Thư bĩu môi: “Bởi vì huynh đã cứu ta.” Không đợi Đan Khuyết trả lời, y liền kéo Đan Khuyết vào trong khe hở: “Mau vào đi. Đợi đến khi trời sáng, có người phát hiện ra thì thảm.”
Đan Khuyết lại vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558173/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.