Tam Loan từ từ đi tới trong gian phòng, Đan Khuyết vô cùng cảnh giác, lật cổ tay bắn một cây châm độc ra ngoài. Tam Loan rút cây đao bên hông ra, chắn ngang trước người, cây châm Đan Khuyết bắn ra đâm vào đao của gã, “choang” một tiếng, cây châm độc rơi xuống. Nhưng Tam Loan không nhìn y, bước từng bước một về phía Kỷ Thư. Đan Khuyết không biết rốt cuộc giữa bọn họ có vấn đề gì, tạm thời không hành động gì thiếu suy nghĩ, một tay thủ sẵn châm độc làm ám khí, tay kia cầm thanh đao, mắt nhìn chòng chọc Tam Loan và Kỷ Thư, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Tam Loan khom người xuống, nhấc cằm Kỷ Thư lên, Kỷ Thư không chút sợ hãi mà nhìn gã đăm đăm, trong mắt mang theo ý cười: “Cuối cùng cũng không thể gạt được ngươi.”
Tam Loan nói: “Ngươi có thể làm được việc gì qua khỏi mắt ta sao? Ta chỉ hiếu kỳ là, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì.” Gã đưa mắt nhìn Đan Khuyết, nhếch môi lên: “Năm đó hắn phụ tâm ý của ngươi, hại ngươi đến nỗi này, ngươi bày trò gậy ông đập lưng ông, là để trả thù sao?”
Đan Khuyết chau mày.
Kỷ Thư lại lắc đầu: “Trả thù hắn? Sao ta phải làm như vậy? Ta, chưa từng hận hắn.”
“Ồ?” Trong mắt Tam Loan lóe lên một tia kinh ngạc, “Ngươi không muốn hắn chết? Ta chuẩn bị nhiều cách muốn ngươi có thể hài lòng như vậy, tuy Vô Mi đi rồi, nhưng lưu lại cũng có nhiều cái tốt.”
Kỷ Thư mỉm cười: “Ta chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng hắn.”
Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558169/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.