Hàn Cẩm uống thuốc vào, nhưng không có hiệu quả gì, vẫn cứ điên điên khùng khùng nửa ngây nửa ngốc như trước. Nếu hắn chỉ ngốc thôi thì cũng không sao, nhưng hắn lại chẳng tỏ thái độ gì với Đan Khuyết, đây mới là điều khiến Đan Khuyết đau đầu nhất.
Giờ chứng ngốc của Hàn Cẩm có hy vọng chuyển tốt, Đan Khuyết cũng không nhắc tới chuyện rời khỏi Yên Khê sơn trang nữa, cũng không tính toán với hành động của Yên Nhị Cửu, ngày ngày đi theo quan sát Hàn Cẩm. Tuy y biết rõ trong lòng dược hiệu không thể có tác dụng nhanh như vậy, nhưng lại không nhịn được cứ một lúc lại hỏi Hàn Cẩm uống xong có cảm giác gì. Hàn Cẩm bị y hỏi đến là bực mình, liền nói: “Thông Minh đã rất thông minh rồi, không thể Thông Minh hơn được nữa!”
Cứ như vậy qua hai ngày, Hàn Cẩm vẫn như trước không có thay đổi gì, ngày nào cũng ăn no xong rồi ngủ, ngủ đủ rồi lại ăn, thái độ rất bình thường với Đan Khuyết. Đan Khuyết hận không thể sắc trăm bát thuốc bắt Hàn Cẩm uống hết một lượt, đến khi nào Hàn Cẩm ổn rồi mới thôi, thế nhưng y cũng biết dục tốc bất thành, chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Sáng sớm ngày hôm đó, Đan Khuyết dùng bữa sáng xong, đang phiền não trong lòng, vừa muốn đi gặp Hàn Cẩm, lại cũng vừa không muốn, trong lúc y hẵng còn đang xoắn xuýt, một đệ tử Yên Khê sơn trang đi tới, nói: “Đan công tử, trang chủ tìm công tử.”
Đan Khuyết đang chẳng có chuyện gì làm, nghe vậy liền nói: “Ta qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558164/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.