Yên Liễu sai người chuẩn bị nơi ở cho Đan Khuyết và Hàn Cẩm, người của Yên Khê sơn trang coi họ như thượng khách, đặc biệt chuẩn bị một nơi ẩn khuất và thanh tĩnh, y phục và đồ dùng đều là tốt nhất, nhưng khiến Đan Khuyết cảm thấy hoảng hốt và bất mãn là, Yên Liễu không sắp xếp cho y ở cùng một chỗ với Hàn Cẩm, mà chuẩn bị cho mỗi người một gian phòng.
Đan Khuyết quen Hàn Cẩm lâu như vậy, ngoài lúc ở Vạn Ngải Cốc ra, hầu như y đều ở cùng một chỗ với Hàn Cẩm, thậm chí còn chung chăn chung gối, giờ y và Hàn Cẩm cùng tới Yên Khê sơn trang, nhưng Yên Liễu lại để họ ở xa nhau, hiển nhiên là còn cố kỵ với y.
Đan Khuyết không khỏi cảm thấy không vui, liền kéo Hàn Cẩm đi tìm Yên Liễu. Y nói với Yên Liễu: “Đa tạ hảo ý của trang chủ, thế nhưng ta và Cẩm Cẩm chỉ cần một phòng thôi, trang chủ không cần phải bày vẽ cho chúng ta như vậy.” Y xưng mình với Hàn Cẩm là “Chúng ta”, là để nói rõ y và Hàn Cẩm không thể tách rời.
Yên Liễu cười nói: “Đan Khuyết công tử, bệnh cũ của Thông Minh đã tái phát, ta muốn y sư của ta tới chữa bệnh cho Thông Minh, chỉ e sẽ quấy rầy Đan công tử nghỉ ngơi, cho nên mới cố ý bố trí như vậy.”
Đan Khuyết nói: “Ta và hắn chung giờ chung giấc, không cảm thấy quấy rầy gì như trang chủ nói.”
Yên Liễu lại nói: “Giờ thần trí Thông Minh không rõ, ta an bài Thông Minh và Đan công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558161/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.