Đan Khuyết lo lắng lật tung cả sơn trang lên nhưng cũng không tìm thấy bóng Hàn Cẩm đâu. Y không biết rốt cuộc Hàn Cẩm sẽ đi đâu, đến tìm cũng không biết nên tìm ở nơi nào. Đan Khuyết sốt ruột cả đêm không ngủ được, Hàn Cẩm cũng đi cả đêm không về, sáng hôm sau mặt trời vừa lên, Đan Khuyết như một con ruồi mất đầu mà lao vào thành tìm.
Cũng may là trời không phụ lòng người, khoảng chừng giờ Thìn, Đan Khuyết tìm thấy Hàn Cẩm ở trong thành.
Hàn Cẩm ngồi xổm trước một sạp bán bánh mân côi, trong tay cầm một xâu kẹo hồ lô đã ăn hết, nhưng vẫn ngậm đầu xâu không chịu buông, hai mắt nhìn chòng chọc bánh mân côi trên sạp, nước miếng theo đầu xâu chảy tong tỏng xuống. Dường như người bán bánh mân côi đã bị hắn quấn lấy từ lâu, mặt mất kiên nhẫn: “Công tử này, nếu công tử muốn ăn thì mượn ngân lượng đi mua, không có ngân lượng thì về nhà lấy, ta ở đây buôn bán nhỏ, công tử cứ nhìn chằm chằm như vậy cũng rất khó xử.”
Vẻ mặt Hàn Cẩm nôn nóng: “Ngươi cho ta ăn hai cái, chỉ hai cái thôi!” Hắn dán mặt tới: “Ngươi hôn ta, ta cho ngươi hôn hôn đó.”
Vẻ mặt người bán hàng rong đầy ghét bỏ, nhìn hắn y phục chỉnh chu, không giống kẻ lưu lạc, thoạt nhìn là công tử nhà có tiền, cho nên mới nín nhịn hắn không đuổi đi. Người bán hàng bất đắc dĩ nói: “Công tử, ta thật sự không muốn hôn công tử, dù ta có hôn công tử, cũng không thể tặng bánh mân côi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558158/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.