Đan Khuyết gần như không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, nói: “Ngươi lặp lại lần nữa đi?”
Hàn Cẩm do dự một chút, ngậm miệng vào không nói gì.
Đan Khuyết thấy hắn như vậy, nhất thời nổi giận, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?!”
Dường như Hàn Cẩm bị y hù dọa, vội co người vào trong giường, bày ra tư thế phòng bị nhìn y. Ánh mắt hắn nhìn Đan Khuyết khác hẳn ngày thường, trong sợ hãi mang theo sự phẫn nộ, không còn chút hòa nhã nào.
Đan Khuyết chỉ cảm thấy lòng mình lạnh đi, nhất thời cơn giận tiêu tán.
Hai người giằng co một hồi, Đan Khuyết chán nản ngồi xuống mép giường, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Thế nào?” Hàn Cẩm chớp mắt mấy cái.
“Ngươi muốn tiếp tục theo ta, hay là quay về Tụ Sơn?” Đan Khuyết quay đầu không nhìn hắn.
“Về, Tụ, Sơn.” Hàn Cẩm từ từ đọc lại ba chữ này, sau đó bừng tỉnh ra: “Ta muốn về Tụ Sơn, tìm cha và nghĩa phụ, người đau đau, cha sẽ không cho người khác bắt nạt ta.”
Đan Khuyết cắn răng, đứng bật dậy, hung ác nói: “Muốn cút thì cút nhanh lên!” Y còn muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, bưng chậu nước và bát thuốc ra khỏi phòng, lấy chân đá cửa một cái, đoạn bỏ đi.
Đan Khuyết ôm một bụng tức ra khỏi biệt trang, cưỡi ngựa vào thành, mua rất nhiều chuột. Cái con chuột này, ở những nơi bần cùng ngõ hẹp nhà nào cũng có không ít, Đan Khuyết vung tiền mua, chỉ cần là chuột, bất luận sống hay chết đều được. Mọi người liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558156/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.