Đan Khuyết bóp cổ Vô Mi, cùi chỏ dùng sức thúc mạnh vào ngực gã, con ngươi Vô Mi co rút lại, sau đó ho dữ dội, nhưng Đan Khuyết bóp cổ gã, khiến gã không nói được, mặt đỏ lên, cơ hồ như ngất đi. Á huyệt của gã đã được giải, nhưng vì bị bóp cổ nên không phát ra thành tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng nói.
Ánh mắt Vô Mi nhìn Đan Khuyết đầy phẫn hận: “Ngươi đã có thuốc giải, sao lúc bị bắt không uống vào?”
Đan Khuyết giễu cợt mà cười nói: “Nếu ta không theo ngươi về đây, sao có thể tìm được nơi ở của ngươi? Ta đã chịu đựng ngươi từ lâu rồi, giờ ta xuất sơn một lần nữa, việc đầu tiên ta làm là bắt ngươi khai đao!” Lực đạo dưới tay y lại nặng thêm mấy phần, gương mặt Vô Mi dần sung huyết đỏ như gan heo, mắt thấy gã ta sắp không thở được mà chết, cuối cùng Đan Khuyết cũng buông lỏng tay, đẩy mạnh gã xuống đất, gã liền nhổ ra một búng máu đen.
Đan Khuyết điểm mấy huyệt trên người Vô Mi lại, xoay người quay lại xem tình hình của Hàn Cẩm, sắc mặt Hàn Cẩm đã đỡ hơn nhiều, tuy rằng độc trên người hắn đã được giải, nhưng hắn lại bị thương quá nhiều, hắn nằm dưới mặt đất, đôi mắt nửa nhắm nửa mở mà nhìn Đan Khuyết. Đan Khuyết đi tới, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn: “Đỡ hơn chút nào chưa? Có thể đứng lên được không?”
Hàn Cẩm gắng gượng đứng lên, bình tĩnh nói: “Ta không sao.”
Đan Khuyết nhét con dao vào trong tay hắn, đỡ hắn đi tới bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558154/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.