Cả một ngày Hàn Cẩm không dám đi tìm Đan Khuyết, phải để Đản Đản thật đi. Đợi Đản Đản quay về, Hàn Cẩm lập tức giữ lấy cậu ta hỏi xem phản ứng của Đan Khuyết. Đản Đản nói Đan Khuyết vẫn bình thường, không có chỗ gì kì quái. Thế là ngày hôm sau, Hàn Cẩm lại dịch dung thành Đản Đản để đi.
Đan Khuyết không cần ngâm dược tuyền nữa, thế là “Đản Đản” chủ động nhận nhiệm vụ đưa đồ ăn ba lần một ngày tới, thế là một ngày vẫn có thể gặp y đủ ba lần.
Sau khi bị dằn vặt một hồi, Đan Khuyết từ kích động đã quay trở về vẻ bình thản vốn có. Y tự nhận Hàn Cẩm không thể lấy được cái gì tốt từ trên người y, y đã rời khỏi Xích Hà Giáo, không còn giá trị lợi dụng, bởi vậy nên y cũng không vạch trần, để kệ xem hắn hao tâm tổn huyết như vậy rốt cuộc nhằm mục đích gì, liệu có đúng như lời hắn nói, chỉ là hắn thích y hay không.
Trưa hôm nay, Hàn Cẩm tới đưa cơm cho Đan Khuyết, ngồi trong sân bồi Đan Khuyết ăn, Đan Khuyết ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người Hàn Cẩm đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra hắn đã ngưng thuốc. Thế là y nói: “Mấu hôm nay ngươi mài thuốc, là để chữa bệnh cho người sao?”
“Dạ?” Vẻ mặt Hàn Cẩm hoang mang.
Đan Khuyết nói: “Bệnh nhân mà ngươi chữa cho kia, đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Hàn Cẩm ngẩn người, đỏ mặt gật đầu: “Rồi ạ.”
Cơm nước xong, Đan Khuyết đưa thanh Đan Hà đao Cao Thịnh Phong tặng cho y ra, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558143/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.