Đan Khuyết đưa tay ra: “Không cần, ta tự bôi là được rồi.”
Vất vả lắm Hàn Cẩm mới nghĩ ra được ý này, nếu như đưa cao dược cho Đan Khuyết, ý tưởng này của hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Sao hắn dễ dàng bỏ được, tuy rằng ánh mắt Đan Khuyết gây áp lực lớn cho hắn, thế nhưng trên đầu chữ “Sắc” có một con dao[1], Hàn Cẩm bất chấp húc vào lưỡi dao này. Hắn nhỏ giọng nói: “Lúc bôi thuốc cần phối hợp xoa bóp huyệt đạo, công tử, tự công tử làm không tiện, vẫn là để thuộc hạ làm thì hơn.”
Đan Khuyết thầm “cắt thịt róc xương” Hàn Cẩm trong lòng, cố nén xung động muốn xông lên vạch lớp ngụy trang của hắn, thầm nghĩ phải bình tĩnh một chút, xem rốt cuộc hắn muốn làm gì, không thể hù hắn chạy. Thế là y đành phải nói: “Ta quay về nhà rồi nói.”
Hàn Cẩm nghe y buông tha, hết sức mừng rỡ, vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc lắc cái mông theo Đan Khuyết về chỗ ở của y.
Vào phòng, Đan Khuyết cố ý hỏi rõ một lần nữa: “Hàn Cẩm phái Ngũ Luân vẫn chưa tới Vạn Ngải Cốc sao?”
Hàn Cẩm đáp lấy lệ: “Vâng, chưa tới.”
Đan Khuyết ngấm ngầm gây sự: “Là chưa tới, hay là ngươi không biết?”
Hàn Cẩm ấp úng mà nói: “Thuộc, thuộc hạ thật sự chưa nghe nói qua.” Sau đó vội vã đổi đề tài mà thúc giục: “Công tử mau nằm xuống giường, để thuộc hạ bôi thuốc cho công tử. Cốc chủ đã cẩn thận dặn dò, sau khi ngâm thuốc xong phải bôi luôn mới có hiệu quả.”
Đan Khuyết từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558137/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.