Bạch Tiểu Hữu thực sự đưa Đan Khuyết đi. Hắn lái xe ngựa, để ngựa mình cưỡi tới lại cho Hàn Cẩm.
Hai người họ vừa đi, nước mắt Hàn Cẩm như nước lũ vỡ đê, từng giọt từng giọt chảy xuống, làm ướt cả khăn cổ. Tuyến lệ hắn bị phong bế mười bảy năm, lúc này đột nhiên trào ra, thể như muốn bù lại mười bảy năm qua của mình.
Hắn khóc thút thít một hồi, thế mà lại cảm thấy nghiện, bèn đặt mông xuống đất, lớn tiếng khóc oa oa lên. Chính hắn cũng không biết mình đang khóc vì cái gì, là khi còn nhỏ không được uống đủ sữa mẹ, là lúc giao đấu bị ngã đau, là muốn ăn kẹo nhưng không được, hay là vì món đồ chơi hắn yêu thương bị vứt bỏ..
Hắn gào khóc tròn một nén nhang, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, lấy tay lau nước mắt trên mặt, dồn sức xì nước mũi ra, nhảy lên ngựa, rời đi.
Hàn Cẩm cưỡi ngựa đi hơn một canh giờ, mắt thấy trời sắp tối xuống, hắn sợ phái Loan Sơn phái người tìm tới, lại sợ đi nhanh quá lại đụng phải Đan Khuyết và Bạch Tiểu Hữu, tâm tình vô cùng xoắn bện, không biết đến tột cùng nên cưỡi ngựa đi nhanh, hay là đi chậm lại.
Ngay lúc hắn rầu rĩ, đột nhiên trông thấy dưới thân cây phía trước lờ mờ có một bóng đen, tựa như có người ngã ở đó, nhất thời thấy nghi hoặc, cưỡi ngựa tới gần một chút.
Đến khi hắn đi tới nơi có thể thấy rõ, không khỏi kinh hãi: Người kia cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558128/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.