Hơn mười ngày sau đó, cuối cùng họ cũng ra khỏi vùng núi hoang vu, lại một lần nữa tới một địa phương có hơi người —— Thành Loan Sơn.
Thành Loan Sơn nằm ở nơi nối liền giữa vùng núi và đồng bằng, bởi địa thế dễ thủ khó công, cho nên trên đỉnh núi gần đó có không ít môn phái võ lâm tọa lạc, nhưng bởi vì nơi này hẻo lánh giữa vùng Trung Nguyên, thế nên những môn phái ở đây phần lớn là những môn phái nhỏ, hạc giữa bày gà ở đây là phái Loan Sơn, chỉ phái này có thể đứng trong danh sách thập đại môn phái vùng Trung Nguyên, xưng bá chốn tây nam.
Thật ra bọn họ không muốn đi vào thành Loan Sơn, nếu đi đường vòng, khoảng chừng mười ngày sau là có thể tới Vạn Ngải Cốc, mà Đan Khuyết cũng không muốn tiếp xúc với người trong giang hồ —— với thân phận của y bây giờ, chỉ cần ở nơi có giang hồ là có cừu địch, không có bằng hữu. Nhưng số lương thực họ có đã tiêu hao gần hết, cả hai cũng đã sức cùng lực kiệt, nếu như không vào thành mua thêm tiếp viện, dọc đường phía sau thật sự không dễ đi.
Trước khi vào thành, Đan Khuyết dặn dò Hàn Cẩm: “Vào thành rồi, chúng ta chỉ dừng lại một ngày, mua xong ngựa mới và đồ tiếp tế sẽ đi ngay, từ đây xuất phát, chừng bảy tám ngày nữa là có thể đến Vạn Ngải Cốc. Cho nên ngươi tuyệt đối không được gây chuyện, không được giao tiếp với bất cứ kẻ nào khác, người khác nói gì ngươi cũng không trả lời, phải theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558123/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.