Sáng sớm hôm sau, Đan Khuyết còn chưa tỉnh lại Hàn Cẩm đã chạy đi, đến khi y tỉnh lại, từ từ xuống giường, cửa đột nhiên bị mở toang, Hàn Cẩm hùng hùng hổ hổ xông vào, vẻ mặt tuyệt vọng: “Ca ca!”
Đan Khuyết bị hắn làm cho hoảng sợ: “Ngươi làm sao vậy?”
Hàn Cẩm giữ lấy tay y, liều mạng lắc đầu: “Tiểu lão hổ, tiểu lão hổ đi rồi!”
Đan Khuyết bị hắn kéo đau cả tay, vẫn cố chịu đựng hỏi: “Tiểu lão hổ đi đâu?”
Khóe miệng Hàn Cẩm xụ xuống tít dưới: “Phúc bá nói, đưa tiểu lão hổ cho cháu rồi, tiểu lão hổ đi rồi, Cẩm Cẩm sẽ không còn được gặp lại tiểu lão hổ nữa.”
Đan Khuyết nhìn bộ dạng hắn tủi thân đến độ sắp khóc rống lên, không thể làm gì hơn là nhẫn nại dụ dỗ nói: “Không sao, Cẩm Cẩm sẽ có tiểu lão hổ mới nhanh thôi.”
“Mới?” Hàn Cẩm chớp chớp mắt, lập tức không còn thương tâm: “Ca ca sẽ làm tiểu lão hổ cho Cẩm Cẩm sao?”
“Ta làm?” Đan Khuyết sửng sốt. Ánh mắt Hàn Cẩm lập tức kéo dài xuống, cái miệng dẩu lên tận trời xanh, Đan Khuyết không thể làm gì hơn là đáp qua loa lấy lệ: “Dù sao thì Cẩm Cẩm cũng sẽ có tiểu lão hổ mới. Ngoan, đừng lộn xộn, đi lấy đồ ăn sáng đi.”
Hàn Cẩm đỡ Đan Khuyết ra cửa, đi đến đại đường. Trước kia Đan Khuyết không thể xuống giường, cho nên mỗi ngày Hàn Cẩm đều mang thức ăn về cho y, giờ thân thể Đan Khuyết khôi phục được một chút, có thể xuống đất đi lại, Hàn Cẩm liền dìu y đi ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558100/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.