Sáng hôm sau, Hàn Cẩm làm xong việc ở Từ Ký sớm, liền đi ra phố.
Giờ Mùi, hắn đi tới trước cửa hiệu cầm đồ hôm qua, quả nhiên thấy Kỷ Thư đã chờ sẵn ở đó. Hôm nay Kỷ Thư đổi sang vận trường bào màu vàng tơ, ở ống tay và vạt áo có hoa văn thêu mây, hoa văn thanh nhã lại càng toát lên khí chất của y. Cổ áo y vẫn như trước thắt rất cao, che toàn bộ cần cổ, nhưng lại không hề ngột ngạt, mà mang tới khí chất hào hoa phú quý, khiến hai mắt Hàn Cẩm sáng lên.
Hàn Cẩm cười tủm tỉm đi tới: “Tiểu mỹ nhân, mang đủ tiền tới chưa?”
Kỷ Thư mỉm cười: “Mang đủ rồi.” Dừng lại một chút, lại nói, “Lý huynh có thể gọi tại hạ là Kỷ huynh.”
Hàn Cẩm trầm ngâm, Kỷ Thư thấy thế, chuyển đề tài nói: “Lý huynh muốn gọi tại hạ sao thì gọi vậy. Lý huynh, huynh có mang ngọc theo không?”
Hàn Cẩm hơi cau mày nói: “Ngươi đừng gọi ta là Lý huynh.” Sẽ khiến hắn cảm thấy không giống như đang gọi mình, rất là mất tự nhiên.
Kỷ Thư sửng sốt: “Lý huynh muốn tại hạ xưng hô thế nào cho thỏa đáng?”
Hàn Cẩm vừa không muốn để lộ thân phận, cũng vừa không muốn tùy tiện xưng hô, suy nghĩ một hồi, hai mắt lóe lên, tay phải đấm thành quyền cụng vào bàn tay trái: “Ta gọi ngươi là Tiểu Mỹ Nhân, ngươi gọi ta là Tiểu Anh Tuấn.”
Kỷ Thư nghe mà thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, y cố đứng vững, duy trì nụ cười trên môi: “Tiểu.. Anh Tuấn.”
Hàn Cẩm nở nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558097/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.