*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối Hàn Cẩm không tới xoa bóp thắt lưng cho Miêu Dịch. Tuy rằng hắn không biết rốt cuộc Miêu Dịch có âm mưu gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt đẹp gì, huống hồ từ khi Miêu Dịch tự nhận là cha nuôi hắn, khiến hắn bắt đầu chán ghét người này, dù Miêu Dịch có khen hắn thêm mấy câu cũng không xoay chuyển được.Không tới xoa bóp thắt lưng cho Miêu Dịch, nhưng hắn lại đấm bóp cho Đan Khuyết. Hàn Cẩm đang bóp chân cho Đan Khuyết, đột nhiên Đan Khuyết nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Y đã nằm trong phòng mấy ngày, tuy rằng Phúc bá cho y một ít sách để đọc cho đỡ buồn, y cũng đẽo gọt nghiên cứu khẩu pháp tâm quyết lần trước y lừa Hàn Cẩm ra được, nhưng y vẫn còn nhớ bầu trời ngoài kia.
Động tác trong tay Hàn Cẩm dừng lại, suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Nhưng không thể để ca ca bị cảm lạnh.”
Đan Khuyết nói: “Ngươi giúp ta mặc thêm mấy bộ quần áo.”
Hàn Cẩm suy nghĩ một chút, lấy chăn bọc quanh người Đan Khuyết, buộc y thành cái bánh chưng, tay đỡ lấy hông đưa y ra ngoài. Mặt Đan Khuyết biến sắc: “Ngươi mặc quần áo cho ta…”
Hàn Cẩm không đếm xỉa tới y, đẩy cửa thò đầu nhìn ra ngoài một phen, giờ sắc trời đã khuya lắm rồi, đang là giờ giới nghiêm, người trong Từ Ký đều đã nghỉ ngơi, trong sân không có bóng ai. Hắn ôm Đan Khuyết ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558095/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.