Hàn Cẩm nhảy tới bãi đất trống, khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Tả, ra đi.”
Quả nhiên Bạch Tiểu Tả nhảy từ một thân cây xuống.
Không đợi Bạch Tiểu Tả nói, Hàn Cẩm lên tiếng đầu tiên: “Ngươi từ bỏ ý định đi! Ta tuyệt đối sẽ không quay về với ngươi!”
Bạch Tiểu Tả thở dài cái thượt, lấy trong ngực ra một lọ thuốc ném về phía Hàn Cẩm. Hàn Cẩm tưởng hắn ném thuốc mê, hoảng hốt muốn bỏ chạy, lại nghe thấy Bạch Tiểu Tả ở phía sau nói: “Đấy là thuốc của tiểu giáo chủ.”
Hàn Cẩm mới xoay được nửa người, lại xoay người về, thuốc đã sắp rơi xuống đất, hắn lấy chân đá lọ thuốc một cái, lọ thuốc liền quay về trong tay hắn. Hắn mở nắp lọ ra, cẩn trọng ngửi mùi ở bên trong, lập tức nín thở, nói: “Đây không phải thuốc ta dùng.”
Bạch Tiểu Tả nói: “Tiểu giáo chủ, đây là thuốc Đỗ cốc chủ mới đổi, khác với thuốc mà tiểu giáo chủ từng dùng. Đỗ cốc chủ nói, thuốc của tiểu giáo chủ trước đó tuy có thể giúp tai thính mắt tinh, suy nghĩ nhạy bén, nhưng trí nhớ của tiểu giáo chủ vẫn không tốt lắm. Cho nên lần này Đỗ cốc chủ chuyên tâm nghiên cứu chế ra thuốc có thể tăng cường trí nhớ.”
Hàn Cẩm hoài nghi nhìn hắn, lại cúi xuống ngửi ngửi, ngửi ra được mùi thuốc đông y. Lại ngửi thêm nữa, hắn cảm thấy lọ thuốc này có mùi giông giống thuốc hắn từng uống, chỉ là hình như cho thêm vài dược vật, thành thử mùi thuốc có phần hơi lạ. Hắn cất thuốc vào, cảnh giác quan sát Bạch Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558089/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.