Edit: Phong Lữ
Con người sẽ thay đổi, bất kể là tính tình hay suy nghĩ, quan hệ tình cảm giữa người với người,… Theo thời gian trôi qua, cuối cùng cũng sẽ từ từ thay đổi.
Hai mươi năm trước, Tạ Cảnh Minh không đành lòng để Bạch Kim Phi sặc một ngụm nước; mười lăm năm trước, Bạch Kim Phi thà chịu trách phạt, cũng phải lén đưa Tạ Cảnh Minh ra khỏi núi.
Nhưng mà lại như lúc rời núi Tạ Cảnh Minh từng nói: nếu y đi mà hắn không đi, từ đó về sau bọn họ là người không đội trời chung, cuối cùng cũng sẽ có một ngày chém giết nhau.
Sau đó Bạch Kim Phi bắt đầu dùng bảo kiếm tổ tông Thẩm gia lưu lại làm mồi nhử, tạo nên mớ âm mưu đổ máu trên giang hồ, lại bị Tạ Cảnh Minh đã đổi tên thành Tạ Lê luôn cản trở. Cao Tề Nam từng hỏi hắn: có hối hận vì ngày đó thả Tạ Cảnh Minh đi không? Bạch Kim Phi nghe câu hỏi này, không khỏi cười, nói: “Nếu mà bảo hối hận, vậy hắn càng nên hối hận vì hai mươi năm trước không để ta chết đuối trong sông. Hoặc là hai mươi năm trước, ta nên vứt thanh kiếm đáng ghét kia đi. Chuyện nên hối hận có nhiều lắm, sao tính tới chuyện này được? Đã là chuyện quá khứ, không thể làm lại từ đầu, có hối hận cũng làm gì được đâu!”
Vì vậy nhiều năm sau, Bạch Kim Phi có thể không chớp mắt phái ra đoạt mệnh Diêm La của Phong Hoa Thập Nhị lâu, đi truy sát Tạ Lê tận chân trời góc biển; còn Tạ Lê cũng không nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-roi-giuong-deu-nhin-thay-giao-chu-dang-pha-an/4057398/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.