Edit: Phong Lữ 
Tạ Cảnh Minh đuổi theo Tề Hữu Đức suốt một đường, chỉ thấy đạo thân ảnh kia lúc ẩn lúc hiện, y đuổi theo một mạch đến nơi núi rừng sâu xa, bóng người kia triệt để biến mất, lại không xuất hiện nữa. 
Tạ Cảnh Minh loanh quanh vài vòng ở trong rừng, không tìm được Tề Hữu Đức, cũng không tìm được đường quay về. Lúc này y mới biết, chính mình cũng trúng kế, bị tách khỏi mọi người. 
Thiên Ninh giáo có thể đứng vững ở trong võ lâm trăm năm không ngã, cũng nhờ phần lớn vào địa hình Xuất Tụ sơn dễ thủ khó công. Nơi mà đám người Tạ Cảnh Minh lên núi, chính là một lớp bình phong của Xuất Tụ sơn. Lúc trước mặc dù bọn họ không lên núi, chỉ ở trong thung lũng cũng dễ dàng gặp phục kích, còn khi bọn họ lên núi, thì lại càng khiến Thiên Ninh giáo bớt việc hơn. Trên núi chưa nói chuyện dễ dàng lạc đường, trong núi lại nhiều độc vật, ngựa bọn họ mang theo lúc trước ngoại trừ bị bệnh chết, còn lại hầu hết đều bị độc nấm độc quả độc trên núi hại chết. Nếu không phải đói bụng đến mất đi lý trí, cũng không ai dám nếm thử trái cây trên núi, hoàn toàn dựa vào đồ ăn mình mang để duy trì qua ngày. 
Mấy ngày về sau, Tạ Cảnh Minh chỉ nhớ rõ hai chữ: Đói bụng. 
Khi y gặp lại được Tưởng Vân Thiên, đã là bảy ngày sau đó. 
Y mò ra một khối lương khô cuối cùng bản thân tiết kiệm được, đột nhiên sau lưng một đạo kình phong kéo tới. Y cũng là đói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-roi-giuong-deu-nhin-thay-giao-chu-dang-pha-an/4057358/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.