Từ sau khi có kí ức, Nại Lạc vẫn luôn rất thành thật và ngoan ngoãn trước mặt mẹ, vì hắn biết rõ tình cảnh của bản thân không được trọn vẹn và đầy đủ như những người bạn cùng tuổi. Ở độ tuổi nên có một tuổi thơ vui vẻ và thoả thích vui chơi, hắn mặc một bộ quần áo đã sờn cũ lặng lẽ đứng ở một góc cầm chặt cái bao nhỏ, trộm nhìn mấy đứa trẻ nô đùa với nhau ở công viên, sau đó lại cúi người nhặt vỏ chai nước bị người ta vứt bỏ.
Không biết từ lúc nào, bên trong hắn đã chai sạn mọi cảm xúc, sống hệt như một cỗ máy, mỗi ngày gần như là bán mạng mà kiếm tiền không ngừng nghỉ.
Nhưng cứ sống vô định như thế, lâu dần con người ta cũng sẽ sinh ra mệt mỏi muốn buông bỏ mọi thứ, hắn cũng không ngoại lệ, nhìn xuống cánh tay bị gạch nát đủ đường, hắn thẫn thờ tự hỏi mình rốt cuộc sống vì thứ gì, vì sao lại tồn tại trên đời này.
Hắn không tìm được câu trả lời, cũng chả ai trả lời thay hắn, vậy nên hắn phải tự tạo cho mình một lí do hết sức hợp lí để sống tiếp.
Đúng rồi, hắn phải sống vì mẹ, phải nỗ lực kiếm thật nhiều tiền để thay tim cho mẹ, phải cho mẹ một cuộc sống thật tốt.
Vì vậy Nại Lạc ôm lí do này mà cố chấp sống tiếp, mặc cho cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời.
Cho đến khi anh xuất hiện, mang theo ánh sáng ấm áp cứu rỗi hắn khỏi cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-phan-dien-han-deu-tuong-bo-ta-giuong-qaq/2572392/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.