Tôi nhớ hôm đó là ngày thứ sáu, bầu trời khi ấy ngả về màu cam đỏ như một ngọn lửa lớn đang cháy lan rộng, mọi người xung quanh tôi hoảng loạn la hét, thậm chí còn có người đầy mặt là máu hốt hoảng đâm vào tôi, một câu xin lỗi cũng chẳng nói, vội vã đứng dậy vội chạy biến mất hút ở cánh cửa lớn.
Tôi ngơ ngác bị đẩy ngã ngồi trên đất, chẳng hiểu gì mà nhìn hết đoàn người này lại đến đoàn người khác nối đuôi nhau chạy.
Ánh mắt họ đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Tôi tự hỏi điều đáng sợ gì đã doạ họ đến mức đó nhỉ?
Chẳng lẽ tận thế đến rồi ư?
Một tiếng rú của dã thú nghe gợn tóc gáy từ đằng xa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập vọng đến bên tai mỗi lúc một gần hơn.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Dã thú tấn công ở trường học sao?
Đáng tiếc không một ai nguyện ý dừng lại trả lời câu hỏi này của tôi.
Tôi hoang mang ngồi ngây ngốc trên đất nhìn hết người này lại đến người kia chạy qua, cuối cùng cũng có một người thực sự dừng lại tốt bụng kéo tôi đứng lên chạy cùng.
Người đó hình như còn lẩm bẩm nói gì đó nhưng khi nhìn vào miếng băng gạc trên cổ tôi thì bỗng im bặt, bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi hơi run có biên độ.
Gì vậy?
Phản ứng đó là sao?
Làm như cậu ta chưa từng thấy ai đó tự băng bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-phan-dien-han-deu-tuong-bo-ta-giuong-qaq/2572380/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.