Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Kiều Lưu tâm tình có chút phức tạp, theo góc độ nào đó mà nói, Chu Tử Chu cũng xem như là thuốc trường sinh của y. Kiều Lưu cũng không phải là người không có lương tâm, nhưng loại hành vi lừa gạt để hấp thụ linh khí từ cỏ linh chi này từ đối phương thật đáng tức giận, nhưng cũng làm cho y có chút chột dạ. Hơn nữa y còn đem Chu tiểu linh chi khi dễ tới khóc nhè ——
Làm sao lại dễ khóc như vậy a, là đàn ông con trai thật sao? Kiều Lưu ở trong lòng mắng thầm, nhưng lại nhịn không được đánh giá Chu Tử Chu nhiều hơn vài lần, phát hiện Chu Tử Chu ngoại trừ quần áo quê mùa ở ngoài, ngũ quan vẫn là rất đáng để nhìn, thậm chí có thể so với nhiều người dễ nhìn đẹp hơn rất nhiều… Kiều Lưu cảm giác được Chu Tử Chu đang chuẩn bị quay đầu về phía mình, nhanh chóng quẹo cổ sang chỗ khác, mở banh hai mắt, nhìn không chớp mắt về phía trước.
Có thể nói là một nửa điểm nhìn lén người ta cũng không chừa lại dấu vết.
Kết thúc lớp học, phụ đạo viên để cho mấy học sinh dọn dẹp đồ vật này nọ với lại tới trung tâm quân huấn lấy đồng phục. Chu Tử Chu trong lòng nghĩ, bản thân mình cũng chẳng có sở trường gì, chỉ có hơn người ở chỗ khí lực lớn, nắm tay lợi hại hơn một vài người, liền chủ động báo danh, cùng lớp trưởng dọn sạch đồ vật này nọ.
Kiều Lưu yếu đuối thành thói, đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-nhat-dinh-phai-hon-mot-cai/3232523/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.