Khác với rừng lá rụng Vô Biên, hồ Thiên Diệp tuy là một mảng thuỷ vực kéo dài vô tận, nhưng cách vài dặm sẽ có một thân cây khổng lồ mọc lên từ dưới nước, đại thụ nào cũng có kích thước bằng một thành trấn cỡ thường, nhà gỗ đủ mọi kích cỡ sẽ được xây trên các nhánh cây, và chính giữa thân cây là phố giao dịch buôn bán cũng như nơi tụ họp của các đại thế lực. Những cái cây này đều có khả năng thu hút nguyên khí trên trời đất, tốc độ tu luyện trong nhà gỗ sẽ nhanh hơn tu luyện ở tiên cảnh bình thường rất nhiều. Muốn sử dụng nhà gỗ thì chỉ cần trả tiền thuê cho Thu gia, tiện lợi hơn mở động phủ riêng, cho nên đa số tiên nhân có chút thực lực ở phía nam thiên giới đều sống ở nơi này. Một khi đã sống lâu dài ở chỗ này thì không thể không mua nguyên liệu và pháp bảo tu luyện bán gần đó, cho nên điểm giao dịch ở hồ Thiên Diệp là một trong những nguồn kinh tế quan trọng của Thu gia, lúc nào cũng được canh gác kỹ càng, không cho thế lực nào đến quấy rối. Tuổi thọ của tiên nhân cực kỳ dài, hiện tại người đứng đầu của tứ đại thế lực đều là người đã từng sánh vai với Kiến Mộc Thần Quân, mặc dù đôi khi vẫn có mâu thuẫn lợi ích với nhau, nhưng đều nhất chí duy trì trật tự thiên giới, chỉ ngầm tranh đấu, chứ bên ngoài chưa từng trở mặt. Thế nên, chuyện Hoán Tô tập kích Hiên Viên Tử Đô rất nghiêm trọng đối với Thu gia lẫn Hiên Viên Thiên cung, nếu đây thật sự là lời tuyên chiến của Quỷ Du thành thì thiên giới không thể tránh được một hồi sóng gió. Thiên long là thú cưỡi tốt nhất thiên giới, vừa biết bay trên không vừa biết chạy trên nước, hiện tại có Thu Nguyệt Địch bảo hộ, tốc độ của bọn họ cũng không vội vàng cho lắm, còn có tâm trạng ngắm cảnh tiên cảnh dọc đường. Nhờ đan dược của Thu Nguyệt Địch nên sức khoẻ của Mục Nhung tốt hơn khá nhiều, nhưng hắn sợ Thu Sát trong cơ thể bị phát hiện nên kiên quyết không cho Thu Nguyệt Địch bắt mạch, chỉ nói mình muốn tự học y thuật, dùng thực lực của bản thân để tự chữa trị cơ thể. Đồ đệ có chí học tập như vậy là chuyện tốt, Thu Nguyệt Địch cũng không bắt ép nữa, trước tiên chỉ dạy hắn phân loại dược liệu trên xe rồng, làm cơ sở cho việc học y thuật lúc sau. Hiện tại có đèn lồng chứa âm khí do Nhạc Ân để lại, Mục Nhung tu luyện nguyên khí mà không có trở ngại gì, trong số tứ đại thế lực chỉ có công pháp của Thu gia là thích hợp với tính tình thích yên tĩnh của hắn. Đương nhiên, cân nhắc đến sự nhiệt tình của Dung Tiểu Boss đối với phản bản quy nguyên, hắn nghĩ mình học y cũng có cái lợi của nó, lỡ một ngày nào đó người này nổi hứng lên lại nổ thêm lần nữa thì sao? Mục Nhung vốn không thích đi lại, học tập bằng cách đọc y thư là thích hợp với hắn nhất, do đó hắn học tập vô cùng chăm chỉ. Lúc trước Thu Nguyệt Địch dạy Hiên Viên Tử Đô học rất cực khổ, hiện giờ có một đồ đệ không cần nàng nhắc nhở cũng tự đi tìm hiểu nghiên cứu, càng cảm thấy cậu nhóc này thật sự không tệ. Tuy nhiên, tính tình của đồ đệ này cũng hơi lạnh lùng quá rồi, hễ người khác không chủ động bắt chuyện với hắn là hắn hoàn toàn có thể ngồi đọc y thư cả ngày không nói câu nào, sau này sẽ rất khó kết bạn. Ở nơi thiên giới này, quan hệ là một thứ rất cần thiết, nàng suy nghĩ một chút, quyết định phá vỡ trạng thái trầm tĩnh của Mục Nhung, chủ động bắt chuyện: "Hình như con thích mặc đồ trắng lắm nhỉ?" Từ kiếp trước đến kiếp này Mục Nhung đã quen làm trạch nam rồi, nhưng hắn chỉ không thích chủ động bắt chuyện với người khác thôi, chứ người khác bắt chuyện thì cũng không từ chối, bèn thuận miệng đáp lời: "Có người từng nói ta mặc đồ trắng rất đẹp. Quãng thời gian qua y sống không được vui vẻ lắm, ta muốn y thấy cảnh đẹp ý vui nên không đổi sang đồ khác, bây giờ mặc quen rồi không muốn mặc đồ màu khác nữa." Hắn nói nghe có vẻ vu vơ, nhưng Dung Dực trong túi âm linh biết hắn đang nhắc tới mình, không ngờ Mục Nhung lại ghi nhớ lời y nói đến như thế, lập tức cảm động nói: "Mục Nhung, thật ra ngươi mặc đồ gì cũng đẹp cả!" Y cảm động là thế, nhưng Mục Nhiễm đang lo lắng muốn né tránh vợ cũ thì vô cùng hoảng sợ, nhanh tay che miệng người này lại, nhỏ giọng cảnh cáo: "Im lặng! Nếu bị nàng phát hiện thì chúng ta không có quả ngon để ăn đâu!" May thay tiên nhân mà không tập trung sẽ không thể nghe thấy tiếng nói của quỷ hồn, hiện tại Thu Nguyệt Địch vẫn không biết Mục Nhung còn dẫn theo chồng cũ của mình, chỉ thấy ánh mắt của hắn khi nhắc tới người đó thì tràn đầy tình yêu, liền vui vẻ cảm thán: "Nói vậy người kia chắc chắn phải là một cô nương tốt xinh đẹp thông minh đảm đang tháo vát." Không ngờ nàng lại suy đoán như vậy, Mục Nhung ngẩn người, thầm nghĩ quả nhiên nữ nhân ở bất cứ thế giới nào cũng thích bàn chuyện nhân duyên lúc nói chuyện phiếm. Có điều hắn đã quen khen tới khen lui với Dung Dực, vừa nghĩ đến việc khen ngợi thì trong đầu tự động hiện lên vô số từ dùng để tâng bốc, cuối cùng hắn ngẫm lại bộ dạng của Dung Dực một chút, cảm thấy như chỉ khen được một chữ tốt thôi, quyết định không nói dối mẽ ruột, bèn nói một cách chi tiết: "Người rất tốt, chỉ hơi ngốc thôi." Vừa nghe thấy câu này, Dung Dực lập tức cảm thấy hưng phấn khó kiềm chế được, nhưng khi nhớ đến lời dặn phải im lặng của Mục Nhiễm, đành nhỏ giọng xuống nói: "Tướng quân, Mục Nhung khen ta tốt kìa!" Thanh âm của y tuy nhỏ, nhưng sắc mặt lại sáng bừng, khiến ai nhìn vào cũng biết ngay tiểu tử cả người đầy hỉ khí này vừa gặp chuyện tốt, chứ không thể ngờ rằng bọn họ đang nghe lén hai mẹ con người ta nói chuyện. Mục Nhiễm chợt cảm thấy cả nhà ông như bị sinh vật vô tri tên là Dung Dực này khắc chế, dù đã cố gắng giữ im lặng, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng hỏi một câu: "Nửa câu sau thì sao? Ngươi tự động bỏ hết mấy từ chê đi à?" Thế nhưng, ông nhanh chóng cảm thấy hối hận, bởi vì Dung Tiểu Boss lập tức bật người trả lời một câu khiến cho ông thật sự muốn kiếm đại phu khám mắt cho mình – "Lúc thẹn thùng Mục Nhung hay như vậy lắm." Thẹn thùng? Loại cảm xúc này thật sự tồn tại trên người Mục gia bọn họ hả? Ông nhớ tổ tiên ba đời nhà mình có bao giờ ghi chép lại chuyện này đâu? Bên trong Dung Tiểu Boss thành công dùng chính thực lực của mình khiến cho nhạc phụ không trằn trọc mối tình năm xưa nữa, bên ngoài hai mẹ con thảo luận chuyện nhân duyên cũng rất vui vẻ hoà thuận, hình như bị lời nói của Mục Nhung gợi lên một vài ký ức trong quá khứ, ánh mắt của Thu Nguyệt Địch có thêm một ít ý cười, nói: "Hơi ngốc cũng tốt, ở thế đạo này sống càng tỉnh táo càng thấy mệt, ngốc nghếch một chút thì có thể sống thoải mái hơn." "Giống Hiên Viên Tử Đô ạ?" Mục Nhung tưởng tính tình chưa trải sự đời của Hiên Viên Tử Đô là do được gia đình bao bọc quá mức, hiện tại được tận mắt trông thấy thủ đoạn của Thu Nguyệt Địch mới hiểu ra, có lẽ nàng cũng không phải không biết tính cách của con mình. Chẳng qua, Hiên Viên Tử Đô hiện tại sống thoải mái hơn bất cứ ai, nàng có tu vi Tử Hoa Thượng Tiên, còn có thể sống thêm mấy ngàn năm nữa, nàng nguyện ý dùng sự vất vả của mình để đổi lấy cuộc sống vô ưu vô lo của con trai. Lối suy nghĩ của Mục Nhung giống với Mục Nhiễm, nhưng tính cách ẩn giấu cảm xúc không thích biểu lộ ra ngoài lại thiên hướng Thu Nguyệt Địch, quả nhiên, nghe xong nàng cũng không định giải thích suy nghĩ của mình, chỉ nhạt giọng nói: "Con thành đệ tử của ta rồi thì là sư huynh của nó, gọi nó Tử Đô là được." Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ngay, bọn họ đang nhắc tới thằng ngốc con địa chủ này, Hiên Viên Tử Đô đã cưỡi thiên long tới ngay trước cửa sổ, kéo màn lên hỏi: "Sao các ngươi vẫn còn ngồi trong xe rồng vậy, không thấy chán à?" Tính cậu vốn hiếu động, thấy hồ Thiên Diệp sóng nước lấp lánh vô cùng thú vị, lập tức kéo Thu Hưng đi cưỡi thiên long dạo chơi trên nước, hỏi xong cũng không đợi bọn họ trả lời mà tràn đầy hứng thú nói: "Đại ca, phía trước chính là phố buôn bán lớn nhất hồ Thiên Diệp, không phải ngươi từng nói muốn mua quần áo à? Mau xuống xe đi, ta dẫn ngươi đi mua sắm!" Quần áo dưới nhân gian lên thiên giới thì không thể nhìn nổi được, Mục Nhung đã bái Thu Nguyệt Địch làm sư phụ rồi, sau này chắc chắn sẽ phải đi gặp người khác, sớm hay muộn cũng phải mua quần áo mới, thế nhưng, trông thấy bộ dạng ân cần của cậu nhóc này, hắn ngẩng mặt lên, một câu vạch trần hết mọi thứ: "Ngươi chép sách xong chưa?" Hiên Viên Tử Đô vất vả lắm mới tìm được cớ để thoát khỏi khổ hình chép phạt, đang định thừa dịp đến phố buôn bán mua quần áo cho Mục Nhung mà làm thêm một lần cải trang vi hành nữa, ai ngờ hắn lại nhắc tới ác mộng của mình, vội vàng nháy mắt với hắn – sao có thể chép hết được chứ, huynh đệ ơi mau cứu ta khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng này đi! Cậu tưởng bản thân làm bí mật lắm, nhưng sao có thể qua mặt Thu Nguyệt Địch, thế nhưng nàng chỉ muốn khiến con mình nhớ kỹ bài học này thôi, chứ không thật sự muốn cấm túc cậu, nghĩ rằng Mục Nhung cũng nên ra ngoài nhiều nhiều một chút, đành mắt nhắm mắt mở xem như không phát hiện, lạnh nhạt nói: "Đi đi, đừng có chạy loạn, nếu dám cắt đuôi hộ vệ thì hai con sẽ biết hậu quả." Nàng vừa nói thế, đám thị vệ sao dám rời khỏi hai đại thiếu gia này, chặt chẽ bám sát theo sau họ, không cho Hiên Viên Tử Đô có cơ hội chuồn đi nào, khiến cậu ta phải bực bội nén giận nói: "Mẹ ta quản chặt quá, khó lắm mới có dịp cải trang vi hành nữa mà." Tất nhiên, Mục Nhung bẩm sinh sợ phiền toái nhất cực kỳ đồng ý với khả năng nhìn xa trông rộng của mẹ ruột, cả Dung Tiểu Boss cũng biết, con dê béo nhỏ này mà rảnh chân chạy loạn thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối trên đường đi. Làm người qua đường vô tội dễ bị liên luỵ nhất hiện tại, hắn chẳng những đồng ý phương pháp phái người canh chừng này, trên thực tế nếu có thể thì còn muốn trói chặt hai tay hai chân của cậu ta, ngăn chặn hết mọi khả năng kéo phiền phức tới. Có lẽ do ý định nhốt con dê béo này vào lồng sắt quá rõ ràng, Hiên Viên Tử Đô chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, ôm chặt cổ thiên long rồi nói: "Tại sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đáng sợ đó?" Không ngờ cậu ta vẫn còn giữ được một ít bản năng động vật, Mục Nhung suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không đi chung với nguồn gốc thảm hoạ là an toàn nhất, thuận miệng nói: "A, ta muốn mua một vài thứ, ngươi tự đi chơi trước đi." Thế nhưng, dường như sau khi chép sách thì Hiên Viên Tử Đô thông minh lên một chút, thế mà lại nhanh chóng hiểu được thâm ý trong lời nói của hắn, lập tức chỉ tay vào hắn: "Ngươi ghét bỏ ta!" Lần này Mục Nhung thật sự cảm thấy kinh ngạc, ngước mặt lên khen một câu: "Không tệ, hôm nay tự nhiên thông minh ghê." Tuy nhiên, Hiên Viên Tử Đô nghe vậy thì càng cảm thấy bi phẫn: "Sao ngươi khen ta mà ta có cảm giác như càng bị ghét bỏ hơn thế?" Nghe xong câu này, Mục Nhung trả lời vô cùng chân thành trung thực, hắn nói: "Có lẽ là do chúng ta quen thân hơn một chút rồi, cho nên ta mới không khách khí với ngươi như vậy." Hoá ra lúc trước người này vẫn còn khách khí sao? Thế sau khi hắn quen thân hoàn toàn thì sẽ như thế nào nữa. Nhìn về phía hắn một cách kinh hoàng, Hiên Viên Tử Đô bỗng nhiên phát hiện, nếu tiếp tục ở chung với người này dài dài, bản thân có thể sẽ phải nói lời tạm biệt với quá khứ huy hoàng được ngàn vạn sủng ái vây quanh, đồng thời nghênh đón tương lai bị bỏ rơi xem thường hàng ngày. Thế nhưng, rõ ràng ngày nào cũng bị ghét bỏ mà, tại sao cậu vẫn thích bám dính người đại ca này vậy chứ? Đối với câu hỏi này, tiền bối Dung Tiểu Boss đành phải ra mặt giải thích cho cậu ta – ngươi không thấy ánh mắt ghét bỏ của Mục Nhung tràn ngập vẻ bao dung săn sóc à? Ừm, có lẽ trong lĩnh vực suy nghĩ quỷ dị này, tiểu thiên tôn nổi tiếng khắp thiên giới vẫn không phải đối thủ của Dung Tiểu Boss đâu. Đôi lời của tác giả: Dung Dực: Ta cũng muốn được Mục Nhung nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ như vậy! Mục Nhiễm: Cả đời này ta chưa bao giờ nghe thấy mong ước nào kỳ dị như thế. Dung Dực: Nhạc phụ, ánh mắt của ngài giống Mục Nhung ghê đó. Mục Nhiễm: Đi ra chỗ khác ngay! Mục Nhung: Hai người quen thân với nhau nhanh thật...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]