Chương trước
Chương sau
Người nhà Tề Sơ Phàm đều rất nhiệt tình. Đây là cảm giác thứ hai của Hàn Thanh Ngạn sau khi đến nhà nam thần.

Cơm trưa là do đích thân mẹ Tề Sơ Phàm xuống bếp làm, tay nghề không phải đặc biệt tốt nhưng vẫn cứ khiến người ta có cảm giác ấm áp. Hàn Thanh Ngạn cảm thấy đây khả năng chính là hương vị gia đình trong truyền thuyết.

Mẹ Tề là một phụ nữ trung niên hay cười khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, dáng người có hơi mập, tóc dài túm gọn sau lưng. Lúc trò chuyện cùng Cùng Hàn Thanh Ngạn thì trong giọng còn lộ ra sự dịu dàng và quan tâm, hoàn toàn khiến người ta khó lòng thấy ghét cho được.



Tề Sơ Vân đang học trung học, thời gian nghỉ của cô bé muộn hơn so với họ một chút, cho nên trên bàn cơm trưa không thấy mặt cô em gái trong truyền thuyết.

Nhà Tề Sơ Phàm có kết cấu tam thất nhị thính*, ba mẹ Tề một phòng lớn, hai anh em Tề Sơ Phàm và Tề Sơ Vân mỗi người một gian, cho nên Hàn Thanh Ngạn đi theo Tề Sơ Phàm thì đương nhiên là ở cùng phòng với cậu ấy.

*Nhà có 3 phòng ngủ còn phòng khách và bếp nối liền nhau

"Phòng em đơn giản ghê." Sau khi Hàn Thanh Ngạn đi vào phòng Tề Sơ Phàm, nhìn quanh một chút thì chỉ thấy có một cái giường, hai cái tủ đứng, một cái bàn và một cái ghế dựa nhỏ thì cảm thán từ tận đáy lòng.

"Đơn giản thật." Tề Sơ Phàm gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với bình luận của Hàn Thanh Ngạn, cậu nói xong thì đặt mông xuống cái giường chiếm già nửa căn phòng, đoạn vỗ vỗ mặt giường nói: "Cơ mà chỗ ưu việt của việc đơn giản chính là giường lớn lắm."

Hàn Thanh Ngạn: "..." Tuy rằng trong lòng anh biết rõ rằng nam thần chỉ muốn nói là giường lớn thì hai người ngủ chung sẽ hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng căn bản vẫn không nhịn được não bổ! Giường rất lớn thì làm chuyện gì không phải nói cũng đủ để suy nghĩ!

Tư tưởng của mình càng ngày càng không thuần khiết, Hàn Thanh Ngạn thật sự muốn ôm mặt anh anh anh một chút, ai đó tìm hộ tôi tiết tháo không biết chết chỗ nào rồi với.

Tề Sơ Phàm thấy Hàn Thanh Ngạn vẫn cúi thấp đầu chẳng biết đang nghĩ cái gì thì liền mở miệng hỏi: "Làm sao thế hả?"

"Đột nhiên nghĩ đến em đã ở đây mười mấy năm, có hơi hơi kích động." Hàn Thanh Ngạn nói xong thì lộ ra một nụ cười nhè nhẹ cho Tề Sơ Phàm xem.

Tề Sơ Phàm cũng nở một nụ cười với anh, bắt đầu giới thiệu báu vật mà mình vẫn không sao vứt được trong phòng cho anh nghe, nào là Transformers bị gãy một tay rồi đến cả vài mỹ nữ xinh đẹp được làm thủ công.

"Thì ra em cũng thích em gái a." Hàn Thanh Ngạn cầm tượng Erza mặc váy ngắn lên, đặc biệt lưu manh dùng móng vuốt chọc chọc ngực nó, vừa nghịch vừa nói với Tề Sơ Phàm.

Tề Sơ Phàm nhìn hành động không đành lòng nhìn thẳng của bà xã nhà mình, đặc biệt muốn vươn tay ra đoạt lại từ trong tay anh ấy, bất quá tuân theo nguyên tắc trời đất bao la vợ là trên hết, Tề Sơ Phàm vẫn đành phải vứt bỏ đám mô hình mà trước kia cậu thích nhất cho thầy giáo nhỏ tiếp tục bắt nạt.

Cậu nâng tay lau mặt một phen, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đoạn trả lời câu hỏi của Hàn Thanh Ngạn vừa rồi: "Thật ra trước đây em vẫn luôn cảm thấy em rất thẳng, thẳng đến độ thà gãy chứ không cong."

Hàn Thanh Ngạn chớp mắt, đi tới cửa đi nhìn thoáng qua xác định ba mẹ Tề Sơ Phàm đều không ở gần đó rồi mới trở vào nhỏ giọng hỏi: "Thế em sao đột nhiên lại cong."

"Bởi vì sau đó em lại phát hiện ra lúc em xem AV, em chẳng ngắm em gái đáng yêu xinh đẹp phía dưới mà lại ngồi tấm tắc khen thằng giai bên trên dáng người rất khá." Tề Sơ Phàm thật lòng thật dạ giải thích.

"Anh không nghĩ tới lúc nhỏ em thích xem mấy thứ đó nha." Hàn Thanh Ngạn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tề Sơ Phàm, chậc chậc vài tiếng sau đó rốt cục mới đặt hàng tàng trữ của nam thần xuống.

Anh nói: "Tề Sơ Phàm, anh đã nói với em chưa, em là người đầu tiên anh thích trên đời này đấy."

Tề Sơ Phàm sửng sốt một chút, cậu cảm thấy nếu lúc này mình nói với thầy giáo nhỏ biết rằng hồi tiểu học mình từng thích lớp trưởng thì nhất định sẽ đặc biệt ảnh hưởng tới bầu không khí. Cậu im lặng một hồi rồi mới mở miệng nói: "Em rất vinh hạnh."

Hàn Thanh Ngạn cười cười, anh phát hiện số lần mình cười hôm nay đúng thật là hơn nhiều so với một năm cười một lần trước đó.

Đến lúc sắp ăn cơm chiều, Hàn Thanh Ngạn rốt cục cũng gặp được Tề Sơ Vân.

Tề Sơ Vân là một nữ sinh để tóc mái, lúc nhìn thấy Hàn Thanh Ngạn thì trước tiên bày ra biểu tình kích động khiến cho Hàn Thanh Ngạn không sao có thể hiểu nổi.

Chẳng lẽ đầu óc của em gái Tề Sơ Phàm có vấn đề? Hay là do bộ dạng mình đẹp trai quá nên anh em nhà Tề đều yêu mình từ lần gặp đầu tiên?

Hàn Thanh Ngạn yên lặng cúi đầu ăn cơm, mình cũng chẳng phải Mary Sue mang ánh sáng não tàn chiếu rọi chúng sinh, diện mạo này mà bị nhất kiến chung tình nói ra thì ngay cả anh cũng phì cười.

Trong suốt bữa cơm chiều Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy có một luồng ánh mắt cứ nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu thì lại phát hiện tất cả mọi người đều đang cúi đầu ăn cơm.

Không hiểu sao giải quyết xong bữa cơm Tề Sơ Phàm lại chủ động đi phụ mẹ rửa bát, sau khi Hàn Thanh Ngạn đi theo Tề Sơ Phàm trở về phòng ngủ thì nói với cậu ấy rằng: "Anh cứ cảm thấy trong bữa ăn có người nhìn anh, hơn nữa hình như không phải là do anh tự kỷ ảo tưởng ra đâu, là em nhìn anh à?"

"Không phải..." Tề Sơ Phàm nói còn chưa xong, cửa phòng ngủ đã bị đẩy vào từ bên ngoài, một người nhanh chóng chen vào phòng ngủ rồi đóng sập cửa lại.

Là Tề Sơ Vân.

Nó mở to mắt đánh giá cao thấp Hàn Thanh Ngạn một hồi, đoạn nở nụ cười nói: "Chào hỏi thêm lần nữa, chào chị dâu, em là Tề Sơ Vân."

Hàn Thanh Ngạn: "..."

Đứa nào nói cả nhà không ai biết quan hệ của bọn họ? Đứa nào bảo im lặng giả dạng anh em tốt thì tuyệt đối không có vấn đề gì đâu? Hàn Thanh Ngạn thật sự muốn bóp cổ Tề Sơ Phàm rồi lắc thật mạnh "Cậu vứt niềm tin cơ bản nhất giữa người với người ở đâu rồi?"

Bất quá không thể để cho em gái người ta lúng túng được, Hàn Thanh Ngạn trong nháy mắt đã trang bị được đầy đủ kỹ năng, anh nâng tay hơi đẩy đẩy kính mắt một chút rồi mỉm cười chào Tề Sơ Vân: "Chào em, anh là Hàn Thanh Ngạn."

Hàn huyên trong chốc lát rồi Hàn Thanh Ngạn mới hiểu được nguyên nhân duy chỉ có em gái Tề Sơ Phàm là biết rõ quan hệ giữa bọn họ.

Hàn Thanh Ngạn cảm thấy không sao hiểu được, lẽ thường là phải gào khóc kêu anh hai đừng lạc lối mới đúng chứ nhỉ?

Vấn đề này hoàn toàn nghĩ không ra được cho nên Hàn Thanh Ngạn vốn là một người có gì nói nấy trực tiếp hỏi Tề Sơ Vân: "Em không cảm thấy anh hai em như vậy là không đúng, phải sửa lại à?"

Tề Sơ Vân lắc đầu, nói: "Thật ra nếu có thể nói thì em cũng hy vọng anh hai em có thể thẳng. Chẳng qua nếu anh ấy đã yêu đàn ông rồi thì sửa thế nào được, em cũng chỉ có thể hi vọng anh ấy hạnh phúc chứ còn sao nữa?"

Nghe thấy đáp án như thế, Hàn Thanh Ngạn ngẩn người, trong nháy mắt không biết nên nói gì.

"Tóm lại, nếu như đã yêu rồi thì em chỉ mong anh hai em có thể hạnh phúc." Tề Sơ Vân nói, sau đó dừng một chút rồi nhìn Hàn Thanh Ngạn cười cười: "Đương nhiên em cũng hy vọng anh Hàn hạnh phúc."

Cô bé nói xong thì xoay người chạy ra khỏi phòng Tề Sơ Phàm, còn không quên đóng cửa giúp bọn họ.

"Em gái em..." Hàn Thanh Ngạn còn chưa hồi phục tinh thần sau khi nghe Tề Sơ Vân chúc phúc, anh ngơ ngác nhìn Tề Sơ Phàm, mở miệng lại không biết mình muốn nói cái gì.

"Rất tuyệt đúng không?" Tề Sơ Phàm nói: "Anh biết không, thật ra em đặc biệt may mắn mới có một cô em gái như vậy đó."

Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu nói: "Nếu biết thế thì nên quý trọng mới đúng. Còn có em ấy nói, nếu như đã yêu thì hy vọng chúng ta có thể hạnh phúc. Tuy rằng anh không biết sau này sẽ thế nào nhưng mà anh xác định, ít nhất hiện tại..."

"Anh yêu em, còn em thì sao?" Hàn Thanh Ngạn nói xong thì chớp mắt cũng không dám chớp mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Tề Sơ Phàm.

"Em cũng yêu anh."

Tề Sơ Phàm nói xong thì nhẹ nhàng ôm Hàn Thanh Ngạn vào ngực. Cảm thụ tiếng tim đập của đối phương, có cảm giác an tâm không nói lên lời.

Khóe miệng Hàn Thanh Ngạn khơi lên thành một độ cong càng ngày càng lớn, anh đột nhiên phát hiện ra đời này của mình thật sự rất may mắn, ít nhất lúc anh yêu một người thì người nọ cũng yêu anh.

"Nam thần, nếu như tất cả những gì chúng ta trải qua đều là một câu chuyện, thì kết cục sẽ thế nào?" Bởi trong nhà còn có ba mẹ nên hai người không dám ôm nhau lâu, sau khi tách ra Hàn Thanh Ngạn ngồi trên giường Tề Sơ Phàm cười hỏi.

Tề Sơ Phàm không có trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ ngồi xuống bàn vi tính, mở máy tính ra, đăng nhập vào Ngôn tình 123, click vào thiên truyện ngốc nghếch ngọt ngào 《Mỗi ngày nam thần nhà tui đều đăng một vạn chữ》 vẫn chậm chạp chưa kết thúc nọ. 

Viết thêm vài dòng cuối cùng cho chương kết cục mà cậu đã viết xong từ trước ——

Từ đó, nam thần và fan não tàn sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Cậu vừa điều khiển chuột máy tính đăng chương vừa mở miệng đáp lại câu hỏi của Hàn Thanh Ngạn.

Cậu nói: "Đây là kết cục, fan não tàn thân yêu của em ơi, anh hài lòng chứ?"

CHÍNH VĂN HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.