Edit: Cẩm.
Ban đêm cuối thu gió mát, Ôn Tư Ngộ khoác thêm áo khoác đứng ở ban công tầng hai sững sờ.
Mái tóc lộn xộn ướt dầm dề, cô híp mắt cười nhìn anh, cười đến mức ngây ngốc. Cô tiến về phía trước hai bước, ghé vào lan can ban công như muốn nhảy xuống.
Giang Tự nhanh chóng tắt điện thoại rồi đi về phía trước hai bước, giương hai tay ra, nhíu mày: "Quay về đi, như thế rất nguy hiểm."
Ôn Tư Ngộ không thèm để ý: "Em muốn có một đĩa bay chuồn chuồn."
Giang Tự nhướng mày.
"Như vậy em có thể trực tiếp phi thẳng xuống." Cô gái nhỏ cười hì hì bò ra bên ngoài: "Một giây đồng hồ em cũng không muốn rời khỏi anh."
Đôi tai Giang Tự lặng lẽ đỏ bừng.
Nhưng ngoài mặt vẫn rất hung dữ: "Nhanh đi xuống đi, em mà rơi xuống không ai đỡ được em đâu."
Ôn Tư Ngộ "a" một tiếng: "Vậy anh đỡ em đi."
Cô nói xong thì rũ mắt xuống nhìn, tuy rằng tầng hai không cao nhưng nếu nhảy xuống cũng sẽ bị thương.
Ban công ở phòng ngủ Ôn Tư Ngộ không cao, cô nhét điện thoại vào trong ví, vươn tay sang ban công bên cạnh, cánh tay hơi dùng sức, cong chân phải lên, hành động thuần thục giống như lúc nhỏ chơi xà đơn, thân hình ngồi lên lan can.
Cô ngồi ở ban công bên cạnh, cúi đầu nhìn Giang Tự ở bên dưới. Người đàn ông ngoài miệng gọi cả tên lẫn họ của cô mang ý tứ cảnh cáo, nhưng vẫn tiến lên phía trước hai bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-mot-tho-lo/2291687/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.