Edit: Cẩm.
Giang Tự cầm cốc sữa đi vào phòng gọi người, vừa gõ vài cái lên cánh cửa thì nghe thấy bên trong lắp bắp kêu lên vài tiếng.
Anh hơi buồn cười mà mở then cửa đi vào, thấy cô gái đang ngồi ở mép giường lo sợ nhìn anh.
"Sao lại không đi ra?" Giang Tự đi xuống bên cạnh cô ngồi xuống, cất giọng hỏi.
Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu, muốn nói gì đó lại thôi.
"Sao thế?"
"Thầy Giang..." Ánh mắt cô hiện lên vẻ lo lắng: "Có phải các anh không được phép yêu đương không?"
Giang Tự hơi sửng sốt.
"Có phải không được để anh Chu Diệc biết anh có bạn gái, đúng không?" Ôn Tư Ngộ thật cẩn thận hỏi: "Anh sẽ bị mắng ư?"
Giang Tự nhếch khoé môi một cái: "Ừm, có khả năng đấy."
Vẻ mặt của cô cái nhỏ ngay lập tức trở nên hoảng loạn. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, lại chậm chạp cúi đầu: "Thầy Giang, em ở bên ngoài sẽ cẩn thận, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng sẽ không gây phiền phức gì cho anh đâu."
Cô cắn môi, thấp giọng ngập ngừng: "Vậy nên anh có thể không..."
Không bỏ rơi em được không?
Đầu của cô cúi xuống thật thấp, cắn môi mạnh đến nỗi để lại vết răng hồng, những ngón tay siết chặt lấy mép giường.
"Ôn Tư Ngộ." Giang Tự nghiêm túc gọi tên cô.
Ôn Tư Ngộ không dám ngẩng đầu lên.
Giang Tự liền duỗi tay nâng cằm cô lên, khiến gương mặt cô đối diện với mặt anh.
Đôi mắt thâm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-mot-tho-lo/2291682/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.