"Vậy ngươi hôn ta đi."
Nghe Mục Trọng Sơn nói xong, Lận Khinh Chu đầu tiên là mờ mịt, sau đó vẻ mặt trở nên khó hiểu, cuối cùng y dè dặt hỏi: "Gì cơ? Bảo ta làm gì?"
Mục Trọng Sơn gằn từng chữ: "Hôn ta."
Lận Khinh Chu nói như vẹt: "Hờ ôn."
Mục Trọng Sơn sẵng giọng: "Hôn."
Lận Khinh Chu bừng tỉnh đại ngộ: "Đàn!"
(Hôn (亲) và đàn (琴) có cùng phiên âm là /qin/)
Ngữ khí Mục Trọng Sơn không còn lên xuống mà nói thẳng băng: "Cứ chờ chết đi."
"Đừng mà!!!" Lận Khinh Chu hoảng hốt kêu lên, "Ta không hiểu thật chứ có phải đang đùa ngươi đâu, ngươi nói lại đi, nói lại lần nữa thôi được không?"
Mục Trọng Sơn nhìn y, chợt nhớ lại nhiều năm trước trong rừng sâu gặp một con linh thú nhỏ bị thương, nó sợ hãi co ro trong hang kêu rên yếu ớt. Sau khi Mục Trọng Sơn nảy lòng từ bi cứu nó về thì con linh thú này đeo hắn một tấc không rời.
Đôi mắt trong veo của linh thú giống hệt Lận Khinh Chu, rõ ràng hình dáng chẳng có điểm nào tương đồng nhưng trong mắt Mục Trọng Sơn thì lại giống nhau như đúc.
"Ngươi qua đây." Mục Trọng Sơn nói như ra lệnh.
Lận Khinh Chu nện nắm tay phải vào lòng bàn tay trái rồi hồ hởi nói: "Ta biết rồi, ngươi muốn dựa vào vai ta nghỉ ngơi như lúc nãy chứ gì!"
Mục Trọng Sơn mỉm cười nghĩ thầm: Ngươi biết cái bép chứ biết.
Lận Khinh Chu lập tức nhích lại gần Mục Trọng Sơn rồi chủ động nghiêng người nâng bả vai lên để Mục Trọng Sơn dựa thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/911361/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.