Lận Khinh Chu tìm đủ từ ngữ khác nhau để hỏi lai lịch Mục Trọng Sơn nhưng thẻ ngọc cứ như đang đình công, hoàn toàn phớt lờ y.
Cuối cùng Lận Khinh Chu chán nản đặt thẻ ngọc sang một bên rồi bực bội lặn xuống nước, cố gắng trấn tĩnh lại.
Nước suối trong veo sạch sẽ, dù có mở mắt ra cũng không thấy xót, Lận Khinh Chu nhìn lên từ đáy ao, chỉ thấy sóng nước lăn tăn, cảnh vật và bầu trời đêm đều trở nên kỳ quái, vặn vẹo mơ hồ.
Đúng lúc này, Lận Khinh Chu nghe thấy một tiếng gọi khẽ bên tai.
"Tiểu Chu...... Tiểu Chu à......"
Thanh âm mờ mịt hư ảo nghe chẳng chân thực chút nào.
Lận Khinh Chu ngoi lên khỏi mặt ao, đưa tay lau nước trên mặt, sau khi há miệng hít thở thì nghi hoặc nhìn quanh: "Ai gọi ta đó?"
Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây xào xạc.
Lận Khinh Chu băn khoăn nhớ lại quanh ao có lập kết giới nên không ai thấy được y ở đây, càng không thể nào gọi tên y, tự nhủ chắc mình nghe lầm thôi.
Tắm xong y mặc đồ rồi rời khỏi ao nước, trở về chỗ ở của các đệ tử Kinh Hồng Tông.
Lận Khinh Chu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trông thấy Mục Trọng Sơn ngồi đọc sách cạnh chiếc bàn gỗ vuông màu vàng, trên bàn đặt một giá nến bằng đồng khắc hình chim én, ánh nến to như hạt đậu phản chiếu trên khuôn mặt thanh tú vô song của Mục Trọng Sơn, yên bình như tranh.
Lận Khinh Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3722406/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.