Mục Trọng Sơn quyết định gánh chuyện diệt môn Xuân Hoa Tông trên vai.
Trước kia là bất đắc dĩ.
Bây giờ là tình nguyện.
Lúc bất đắc dĩ hắn đã chẳng quan tâm đến ánh mắt và những lời bình phẩm ác ý của người đời, huống chi bây giờ là vì Hàn Mộc Tán Nhân, vì sư tôn của hắn.
Lận Khinh Chu biết mình khuyên không nổi mà cũng không nên khuyên, nhưng trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt khiến y cứ đau âm ỉ.
Tất nhiên Lạc Trường Xuyên và Thượng Thiện Nương Nương đều tôn trọng quyết định của Mục Trọng Sơn.
Thượng Thiện Nương Nương không khỏi sinh lòng cảm mến Mục Trọng Sơn, ôn hòa nói: "Tuy ngươi không muốn người đời bàn tán về Hàn Mộc Tán Nhân nhưng ít nhất cũng phải nói cho Sí Diễm Tôn và Lan Tự Quân biết sự thật chứ, bọn họ là sư huynh sư đệ đồng môn của ngươi, không nên vì vậy mà hãm hại ngươi."
"Đúng đấy." Lạc Trường Xuyên và Lận Khinh Chu gật đầu tán thành.
"Chuyện này......" Mục Trọng Sơn suy tư một lát, không phản đối mà chỉ thở dài rồi lễ phép nói, "Chuyện này xin nhờ Thượng Thiện Nương Nương giúp cho."
"Vẫn Uyên Quân đừng nói thế, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi mà." Thượng Thiện Nương Nương gật đầu, "Nhưng......"
Thượng Thiện Nương Nương chợt nghĩ đến chuyện gì nên khẽ nhíu mày, chậm rãi hỏi ra điều khiến mình khó hiểu: "Lan Tự Quân thấy ngươi đâm kiếm xuyên qua ngực Hàn Mộc Tán Nhân nên hiểu lầm ngươi giết sư tôn diệt Xuân Hoa Tông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3722404/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.