Nỗi kích động khi tìm được răng nanh Bạch Hổ vẫn chưa tan hết, trong đầu mọi người không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ.
Răng này nên sử dụng thế nào đây?
Lạc Trường Xuyên là người đầu tiên nêu ra câu hỏi này.
Lận Khinh Chu không rành những vật của linh thú Ngũ Hành nên nghĩ rất đơn giản, y hỏi Mục Trọng Sơn: "Hay là ngươi thử xem cái răng này có thể nuốt như vảy Thanh Long được không?"
Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu, ý cười trong mắt dịu dàng như nước: "Nếu nuốt được cái răng này thì sư tổ ta đâu nạm vàng ở đầu răng làm gì."
"Ờ ha, cũng đúng......" Lận Khinh Chu ngượng ngùng gãi đầu.
Mục Trọng Sơn nhìn Ôn Cầm im lặng bên cạnh: "Thượng Thiện Nương Nương có cao kiến gì không?"
"Cao kiến thì chưa nói tới." Sau một thời gian ở chung, thái độ của Ôn Cầm đối với Mục Trọng Sơn đã khác trước kia một trời một vực, nàng ôn tồn nói, "Không giấu gì Vẫn Uyên Quân, trước khi xuất phát đến đây ta đã lật khắp mọi tàng thư ở Kinh Hồng Tông, thời gian không phụ lòng người, ta đã thấy vài câu miêu tả vật của linh thú Ngũ Hành trong một quyển sách cổ."
"Ồ?" Mục Trọng Sơn nhướng mày, "Xin Thượng Thiện Nương Nương nói ta nghe với."
Ôn Cầm nói: "Sách cổ ghi chép xưa kia có một người may mắn tìm được bốn vật của linh thú Ngũ Hành, chính là vảy Thanh Long, lông Chu Tước, răng Bạch Hổ và sừng Huyền Vũ, sau đó hắn đưa thê tử đã mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608915/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.