Lận Khinh Chu giãy giụa nhưng không thoát ra được vòng tay Mục Trọng Sơn, đành để mặc hắn ôm rồi hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta à?" Mục Trọng Sơn cong mắt cười, dài giọng nói, "Vào rừng trúc nghỉ ngơi một lát, ai ngờ vừa mở mắt ra đã thấy lửa cao ngút trời, quả thực làm ta sợ khiếp vía."
Hai má Lận Khinh Chu đỏ ửng vì xấu hổ, y mất tự nhiên đưa tay xoa mặt, ngờ vực hỏi: "Sao ngươi lại chạy vào rừng ngủ mà không ngủ trong nhà trúc?"
Mục Trọng Sơn hùng hồn nói: "Còn không phải tại ngươi sao."
Lận Khinh Chu mờ mịt: "Ta? Ta...... làm gì? Ta đâu có cấm ngươi ngủ trong nhà trúc."
Mục Trọng Sơn thấp giọng kề vào tai y chọc ghẹo làm cổ y đỏ như trời chiều, hơi thở ấm áp: "Toàn thân ngươi đầy dấu vết ngủ trên giường chẳng có chút phòng bị nào, ta đâu phải thánh hiền, nếu không cách xa một chút thì làm sao kìm được thú tính chứ?"
Lận Khinh Chu: "......"
Tối qua đã mất khống chế như vậy! Sao còn......
Người này không có lúc nào đứng đắn được sao?!
Lận Khinh Chu vốn định thẹn quá hoá giận nhưng lại nghĩ đến chuyện gì, rũ mắt suy tư với vẻ mặt đầy phức tạp.
Người trong lòng yên tĩnh ngoài dự đoán, Mục Trọng Sơn buông y ra rồi xoay vai y lại, sau khi quan sát vẻ mặt y thì cười lấy lòng: "Giận à?"
Lận Khinh Chu nhìn Mục Trọng Sơn rồi hỏi một câu khiến mình ngại ngùng nhưng thật sự rất tò mò: "Nếu...... ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608908/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.