Ngày thứ bốn mươi chín là ngày cuối cùng Lận Khinh Chu uống thuốc hợp hoan.
Mới đầu y còn tưởng mình tính nhầm, nhưng nhìn kỹ hồ lô ngọc đựng thuốc thì bên trong đã trống rỗng.
Trước đây Lận Khinh Chu cứ nghĩ vào ngày này sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng giờ uống thuốc xong, bóng đêm nặng nề, ánh trăng mênh mông, vạn vật yên tĩnh.
Trăng lạnh, phòng trống, Lận Khinh Chu vuốt ve cánh chim mềm mại của linh tước trong ngực rồi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói xem, giờ Mục Trọng Sơn đang ở đâu? Hắn có nhớ hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín ta uống thuốc không?"
Linh tước ngoẹo đầu như không hiểu ý của y.
"Sao mình lại ủy mị thế chứ." Lận Khinh Chu nhịn không được xuýt xoa một tiếng rồi lại tự nhủ: "Đừng nghĩ lung tung, mau ngủ thôi, sáng sớm mai còn phải chạy về Kinh Hồng Tông nữa."
Lận Khinh Chu nhẹ nhàng đặt linh tước vào cái tổ làm bằng vải bông mềm trên bàn gỗ vuông, sau khi thì thầm dỗ nó ngủ thì bỏ hồ lô ngọc trống rỗng vào túi càn khôn.
Đúng lúc này, y nhìn thấy quyển sách có bìa viết bí thuật kết ấn trong túi càn khôn, chính là một trong hai quyển mà lần trước y dùng bánh nếp đổi với Trần Thượng.
"A......" Lận Khinh Chu lấy sách ra khỏi túi càn khôn rồi gãi trán, "Sao mình lại quên mất cái này nhỉ."
Quyển sách này y chưa nói với Mục Trọng Sơn, cũng không nói với Ôn Cầm.
Không phải y cố tình không nói mà là quên nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608904/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.