Chương trước
Chương sau
Quá khứ đau thương của Bạch Niệm Phùng được Mục Trọng Sơn kể lại cho Lận Khinh Chu.

Cảm xúc của Lận Khinh Chu từ phẫn nộ biến thành bi thương, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ "bất lực".

Y cúi đầu, vì nỗi lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại mà hai mắt ửng đỏ, y nói: "Bạch cô nương là cô nương tốt vậy mà, sao nàng phải trải qua những chuyện này chứ......"

Mục Trọng Sơn đưa tay vỗ vai Lận Khinh Chu an ủi rồi nhẹ giọng nói: "Tại trời không có mắt thôi."

Lận Khinh Chu nhìn ba tia sáng trắng nối với huyệt dương bạch của Bạch Niệm Phùng nhắm nghiền mắt như đang ngủ, ánh mắt rơi vào khuôn mặt xanh xám và miệng bị chỉ bạc may kín của nàng, thở dài thườn thượt.

"Ta đã tìm được cách giúp nàng trở về hình người bình thường rồi." Mục Trọng Sơn đưa tay xoa mi tâm Lận Khinh Chu rồi nhẹ nhàng cười nói, "Đừng sầu mi khổ kiểm nữa."

"Ừ." Lận Khinh Chu gật đầu.

Bỗng nhiên ở bên kia, Lạc Trường Xuyên nhắm mắt ngồi xếp bằng vươn hai tay tới trước như muốn nắm lấy gì đó, trên trán toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái xanh, bờ môi trắng bệch.

Thượng Thiện Nương Nương và Bắc Minh Đạo Nhân bên cạnh Lạc Trường Xuyên vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.

Mục Trọng Sơn nhìn Lạc Trường Xuyên rồi nói với Lận Khinh Chu: "Bọn họ sắp tỉnh rồi, ta phải đi đây."

"Hả? Đi?" Lận Khinh Chu tiến lên nửa bước gần sát Mục Trọng Sơn, "Ngươi muốn đi đâu?"

Mục Trọng Sơn nói: "Dẫn Niệm Phùng cô nương về rừng sâu. Lằng nhằng với bọn họ phiền lắm, thà đi sớm còn hơn, tai được thanh tịnh chút xíu. Hơn nữa Thượng Thiện Nương Nương biết ngươi quen biết ta nhưng Bắc Minh Đạo Nhân và đại sư huynh của ngươi vẫn chưa biết, nếu ngươi muốn ở lại Kinh Hồng Tông thì không thể để người ngoài nhìn ra ngươi có dính líu với ta được."

Lận Khinh Chu vội nói: "Ta đâu muốn ở lại Kinh Hồng Tông...... Ưm......"

Y còn chưa dứt lời thì Mục Trọng Sơn đã nhếch miệng hôn phớt qua bờ môi mềm mại của y như chuồn chuồn lướt nước, chặn lại nửa câu sau của y trong cổ.

Lận Khinh Chu bất thình lình bị hôn thì đầu tiên là sững sờ, sau đó vành tai nóng ran, mất tự nhiên đưa mu bàn tay xoa môi: "Sao ngươi lại...... làm thế chứ......"

"Làm gì cơ?" Mục Trọng Sơn hào hứng hỏi.

Lận Khinh Chu: "Hai ta đang nói chính sự mà."

"Đúng vậy, nói chính sự, thì sao?" Mục Trọng Sơn híp mắt cười.

Lận Khinh Chu ấp úng: "Ngươi...... Ngươi tốt xấu gì cũng phải nói với ta một tiếng chứ, để ta còn chuẩn bị......"

Ý cười của Mục Trọng Sơn càng sâu hơn: "Ồ? Muốn nói trước à, biết rồi, nghe cho kỹ nhé, ta sắp hôn ngươi đây."

"Ngươi! Ưm!" Lận Khinh Chu lại bị hôn lần nữa.

Lần này không còn là một nụ hôn nhẹ nhàng, tay phải Mục Trọng Sơn vòng qua eo Lận Khinh Chu, tay trái đặt sau gáy y rồi hôn y nồng nhiệt, hung hăng cạy mở răng, đầu lưỡi ấm áp xâm lược thành trì, chẳng chút lưu tình cướp đi hơi thở của y.

"Mục...... ưm...... không thở nổi...... ưm......" Lận Khinh Chu giãy giụa mấy lần không có kết quả, bị hôn thở hồng hộc choáng đầu hoa mắt, tựa trán vào vai Mục Trọng Sơn hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại.

Mục Trọng Sơn hài lòng ôm người, chờ y hít thở bình thường mới hùng hồn nói: "Ta có báo trước rồi mà."

Lận Khinh Chu rất muốn giơ ngón giữa với hắn nhưng cuối cùng vẫn bị đạo đức ràng buộc, tức giận đập trán vào vai hắn hai lần.

"Phải rồi, giao con trai cho ngươi đấy." Mục Trọng Sơn nói.

Lận Khinh Chu khiếp sợ, ngẩng phắt lên hỏi: "Hả?! Gì cơ?"

Mục Trọng Sơn như làm ảo thuật, chẳng biết lấy đâu ra linh tước lông trắng còn đang ngủ say đặt vào lòng bàn tay Lận Khinh Chu.

Lâu rồi Lận Khinh Chu chưa gặp linh tước nên mừng rỡ ôm nó hỏi: "Vết thương của nó lành chưa?"

"Có ta ở đây đương nhiên là khỏi hẳn rồi." Mục Trọng Sơn nói.

Lận Khinh Chu thở phào: "Quá tốt rồi."

Nói đến đây, Mục Trọng Sơn sực nhớ ra chuyện gì, "Vốn dĩ Thượng Thiện Nương Nương đến đây để điều tra chuyện địa cung, vì ngươi nhìn thấy quá khứ của Trần Thượng nên chắc chắn nàng sẽ bảo ngươi kể lại mọi chuyện đã chứng kiến hôm đó cho nàng nghe."

"Không được nói với nàng sao?" Lận Khinh Chu hỏi.

"Được chứ, nhưng đừng nhắc đến chuyện sư đệ ta xuất hiện ở cung điện dưới lòng đất." Mục Trọng Sơn nài nỉ, "Việc này quá kỳ lạ nên ta muốn tự điều tra trước."

"Ừ, nghe lời ngươi." Lận Khinh Chu đáp ngay.

Hai người đang nói chuyện thì tia sáng nối với huyệt dương bạch của Bạch Niệm Phùng dần mờ đi, Mục Trọng Sơn nói: "Ta phải đi đây."

"Được." Lận Khinh Chu gật đầu.

"Phải rồi." Mục Trọng Sơn lại nói, "Mấy ngày tới ta không gắn linh thể vào người linh tước nữa đâu."

"Hả? Sao thế?" Lận Khinh Chu khó hiểu.

Mục Trọng Sơn nói mình có việc phải làm, không giải thích gì thêm nữa mà quay người dùng cổ tay chặt đứt sợi dây nhỏ tỏa ra ánh sáng mờ ảo trên huyệt dương bạch của Bạch Niệm Phùng, sau đó dẫn nàng ngự khí rời đi.

"Chuyện gì vậy nhỉ......" Lận Khinh Chu lẩm bẩm nhưng cũng không để trong lòng.

Y quay đầu nhìn đám người Thượng Thiện Nương Nương, Lạc Trường Xuyên lúc nãy lộ ra vẻ khác thường giờ nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay bóp chặt cổ mình, giãy giụa hết sức thống khổ.

Lận Khinh Chu giật nảy mình, vội vàng đặt linh tước xuống một tảng đá lớn bằng phẳng, sau đó tiến lên gỡ tay Lạc Trường Xuyên rồi đè vai hắn để ngăn cản hắn tự hại mình: "Sư huynh! Đại sư huynh! Tỉnh lại đi."

"Để ta làm hắn tỉnh lại." Một người vỗ nhẹ bả vai Lận Khinh Chu rồi bình tĩnh nói.

Lận Khinh Chu quay đầu thấy Thượng Thiện Nương Nương đã tỉnh lại khỏi cảnh hồi mộng, vội vàng tránh chỗ.

Lòng bàn tay Thượng Thiện Nương Nương lóe lên ánh sáng xanh nhạt như nước suối áp vào trán Lạc Trường Xuyên, chốc lát sau bàn tay tự bóp cổ mình của Lạc Trường Xuyên nới lỏng, vẻ mặt bình tĩnh lại, sau đó chậm chạp mở mắt ra.

Hắn đột ngột ho khan mấy tiếng, mặt mũi tràn đầy hoang mang: "Khụ, tông chủ, sư đệ, ta bị sao vậy?"

Thượng Thiện Nương Nương nói: "Ngươi chìm sâu vào cảnh hồi mộng của người khác nên đánh mất chính mình."

Dứt lời nàng thu tay lại rồi hỏi Lận Khinh Chu: "Cô nương kia đâu?"

Lận Khinh Chu đáp: "Vẫn Uyên Ma Quân đưa nàng đi rồi ạ."

Thượng Thiện Nương Nương rũ mắt, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ áy náy và tự trách.

Chẳng bao lâu sau, Bắc Minh Đạo Nhân cũng tỉnh lại khỏi cảnh hồi mộng, phát hiện Mục Trọng Sơn đưa cô nương con rối kia đi cũng không nói gì mà chỉ vuốt râu bạc liên tục.

Thượng Thiện Nương Nương nói với ông: "Đạo quân, giờ tụi nhỏ đang thăm dò địa cung trong rừng sâu, nhờ ngươi đến xem kẻo chúng lại xảy ra chuyện gì nữa."

"Cẩn tuân tông chủ dặn dò." Bắc Minh Đạo Nhân rời đi.

Thượng Thiện Nương Nương nhìn hai người còn lại: "Khinh Chu, đỡ sư huynh ngươi dậy đi, ta dẫn các ngươi về quán trọ nghỉ ngơi."

"Tông chủ, con không sao đâu, con muốn đi thăm dò địa cung với sư đệ sư muội ạ." Lạc Trường Xuyên đứng thẳng xung phong nhận việc.

"Ngươi đi được không?" Thượng Thiện Nương Nương hiền hòa nhìn hắn rồi ôn tồn hỏi.

Lạc Trường Xuyên kiên định gật đầu: "Được ạ."

"Vậy được, đuổi theo Bắc Minh đạo quân đi." Thượng Thiện Nương Nương nói.

Lạc Trường Xuyên ôm quyền hành lễ, sau đó ngự kiếm đuổi theo Bắc Minh Đạo Nhân.

"Ngươi theo ta về quán trọ đi." Thượng Thiện Nương Nương nói với Lận Khinh Chu, y gật đầu rồi ôm linh tước theo Thượng Thiện Nương Nương về quán trọ.

Thượng Thiện Nương Nương có việc cần nói với Lận Khinh Chu, sau khi mời y vào phòng thì bảo y ngồi xuống cạnh bàn gỗ vuông đơn giản.

Vừa mở miệng thì câu đầu tiên của Lận Khinh Chu chính là: "Thượng Thiện Nương Nương, đệ tử thân truyền của ngươi không phải ta đâu, phải là Lạc sư huynh mới đúng."

Thượng Thiện Nương Nương cũng không kinh ngạc, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Lận Khinh Chu, đầu tiên nói: "Khi chỉ có hai chúng ta, cứ gọi tên ta là được rồi." Sau đó lại nói, "Vì chuyện này mà ngươi bị xa lánh à? Đều tại ta suy nghĩ không chu toàn, hôm đó nhận ngươi làm đệ tử thân truyền xong mới nghĩ đến chuyện này."

Lận Khinh Chu nói: "Không phải, tại ta không xứng với vị trí này......"

"Ta biết rồi." Ôn Cầm gật đầu rồi thoải mái nói, "Ta sẽ nhận thêm Trường Xuyên làm đệ tử thân truyền."

Lận Khinh Chu: "......"

Thì ra có thể nhận hai đệ tử thân truyền luôn sao?!

Ôn Cầm đọc được ý nghĩ của y nên nói: "Nhận hai đệ tử thân truyền chưa từng có tiền lệ, nhưng ta cảm thấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, tạm thời đừng bàn việc này nữa, Trường Xuyên nói với ta rằng ngươi nói quái vật lông dài trong cung điện dưới lòng đất là người biến thành, ngươi thật sự đã nói vậy sao?"

"Vâng." Lận Khinh Chu gật đầu lia lịa.

Ôn Cầm nghi hoặc: "Sao ngươi lại khẳng định như vậy?"

Lận Khinh Chu: "Ta thấy mà."

Nói xong y kể cho Ôn Cầm nghe chuyện hôm đó Lạc Trường Xuyên lỡ tay làm mình bị thương khiến y bất ngờ nhìn thấy quá khứ của Trần Thượng.

Ôn Cầm hoang mang trầm tư: "Sao linh lực Trường Xuyên và linh lực của ngươi dung hợp lại có thể nhìn thấy quá khứ nhỉ?"

Lận Khinh Chu nói: "Vẫn Uyên đoán là vì linh lực của hai ta đều bắt nguồn từ linh thú Ngũ Hành." Sau đó y kể với Ôn Cầm chuyện mình và Mục Trọng Sơn gặp phải Thanh Long trước đây.

Ôn Cầm lộ vẻ khó tin, nàng lẩm bẩm: "Vẫn Uyên Ma Quân có thể một mình chống lại linh thú Ngũ Hành sao? Tu vi của hắn nhất định không chỉ là Đại Thừa đâu......" Sau đó nói với Lận Khinh Chu: "Đúng là linh lực của Trường Xuyên có liên quan đến sừng Huyền Vũ, nhưng khác với trường hợp của ngươi, linh lực hắn không phải bắt nguồn từ sừng Huyền Vũ mà hắn phải dựa vào sừng Huyền Vũ để kéo dài tính mạng."

"Hả? Kéo dài tính mạng?" Lận Khinh Chu kinh ngạc.

Ôn Cầm kể lại quá khứ.

Sừng Huyền Vũ lấy từ linh thú Ngũ Hành Huyền Vũ, nghe đồn có tác dụng cải tử hoàn sinh, vốn là bảo vật trấn tông của Kinh Hồng Tông, đặt trong Lưu Ly Cung cho mọi người chiêm ngưỡng.

Lạc Trường Xuyên vào Kinh Hồng Tông lúc tám tuổi, vì có tư chất thông minh nên nhanh chóng trở thành người xuất sắc nhất, hơn nữa tính cách chính trực, thân thiện với mọi người nên được các đồng môn yêu mến kính nể, sớm trở thành đại sư huynh trên danh nghĩa của Kinh Hồng Tông. Ngôn Tình Sắc

Nhưng thuở nhỏ Lạc Trường Xuyên nhiều bệnh, còn mắc bệnh tim nghiêm trọng.

Một ngày nọ, Lạc Trường Xuyên đang luyện kiếm trên Vấn Đạo Đài thì bỗng nhiên ngã ngửa ra sau, tim đột nhiên ngừng đập, không còn hơi thở.

Sư đệ sư muội hoảng sợ vội vàng cõng hắn đến tìm Thượng Thiện Nương Nương, xin nàng cứu Lạc Trường Xuyên.

Thượng Thiện Nương Nương chẳng chút do dự lấy sừng Huyền Vũ đặt lên ngực trái của Lạc Trường Xuyên, nhưng như thế vẫn chưa đủ, còn phải cần một trăm giọt máu đầu tim mới có thể cứu sống Lạc Trường Xuyên.

Lấy máu đầu tim vốn rất đau, nhưng hôm đó tất cả đệ tử Kinh Hồng Tông đều đứng ra hiến một giọt máu đầu tim để cứu đại sư huynh của mình.

Cuối cùng Lạc Trường Xuyên được cứu sống.

Hôm đó sau khi sống lại, Lạc Trường Xuyên thề với lòng suốt quãng đời còn lại sẽ liều chết bảo vệ mọi người ở Kinh Hồng Tông.

-

Ôn Cầm nói: "Trước đây ta cũng nghe nói tập hợp đủ vật của linh thú Ngũ Hành sẽ có được sức mạnh trời đất, không ngờ đúng là thế thật...... Khoan đã......"

Nàng chợt nghĩ đến chuyện gì nên giọng nói nhỏ dần, cúi đầu lâm vào trầm tư.

Lận Khinh Chu không dám nói bừa mà lẳng lặng chờ Ôn Cầm nói tiếp.

Bỗng nhiên Ôn Cầm ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng: "Chưa biết chừng dùng cách này ngươi có thể nhìn thấy chuyện từng xảy ra ở Xuân Hoa Tông đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.