Lận Khinh Chu bối rối, vô thức muốn giấu kính Phi Hồng nhưng Mục Trọng Sơn nói: "Không sao, cho hắn xem đi, cứ nói là pháp khí tìm linh lực lạ thôi."
Hạ Phái bước nhanh tới nhìn kính Phi Hồng trong tay Lận Khinh Chu rồi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Pháp khí tìm linh lực lạ ấy mà." Lận Khinh Chu lặp lại lời Mục Trọng Sơn rồi đưa tấm gương cho Hạ Phái.
Hạ Phái ngờ vực cầm lấy tấm gương, sau khi lật qua lật lại mà không thấy gì thì trả gương đồng cho Lận Khinh Chu, xụ mặt hỏi: "Đại sư huynh nói vào rừng thăm dò, ngươi ở đây làm gì hả?"
"Chẳng phải sư huynh cũng tới đây sao?" Lận Khinh Chu nói.
Hạ Phái ấp úng: "...... Ta...... Ta......"
Một giọng nói bỗng vang lên bên tai hai người, tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Là giọng Lạc Trường Xuyên.
"Mọi người mau tới chỗ ta đi."
Vừa dứt lời thì ở nơi nào đó trong rừng sâu phía xa lóe lên ánh sáng màu chàm, hệt như ánh đèn pha chói lọi chiếu thẳng lên trời dẫn đường cho người ta.
Lận Khinh Chu và Hạ Phái không dám thất lễ mà ngự khí bay đến chỗ ánh sáng xanh.
Sau khi đến nơi, Lận Khinh Chu đáp xuống đất, phát hiện bên dưới là một vách núi nứt nẻ, cây cối ở đây cực kỳ xanh tươi rậm rạp, còn vách đá lại xám xịt chẳng có chút sức sống nào, từ từ hạ xuống đến chỗ cực sâu mới thấy được một tảng đá bằng phẳng nhô lên.
Sau tảng đá có một hang núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608889/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.