Chương trước
Chương sau
Kim Hoặc Nhân vừa dứt lời thì Ngũ phu nhân lập tức phụ họa: "Đúng đúng đúng, dù đồ có nằm trong túi càn khôn của con ta thì cũng đâu thể chứng minh là con ta trộm chứ! Các ngươi mau thả hắn ra đi!" Nói xong Ngũ phu nhân sốt ruột cứu con định xông tới nhưng lại bị bức tường vô hình chẳng biết dựng lên từ lúc nào chặn lại.

Câu này quả thực quá trơ trẽn vô sỉ làm Dung Cầm tức quá hóa cười, phẫn uất nói: "Nếu không phải hắn trộm thì chẳng lẽ hồ lô sứ men xanh của sư đệ ta tự bay vào túi càn khôn của hắn à?"

Kim Hoặc Nhân bĩu môi nhìn Kim Trấn co quắp dưới đất: "Đầu đuôi chuyện này thế nào chẳng phải hỏi hắn là biết ngay sao?" Thiếu niên này còn trẻ nhưng sâu trong mắt lại ẩn giấu vẻ ranh ma xảo quyệt, chắc chắn không phải người lương thiện gì.

Đã đến nước này, Dung Cầm tiến lên kéo giẻ rách ra khỏi miệng Kim Trấn.

Nàng cũng muốn nghe xem Kim Trấn có thể nói được gì.

Nhưng Kim Trấn thực sự quá khiếp đảm nên chỉ biết run lẩy bẩy trước ánh mắt chăm chú của mọi người, ngoại trừ câu "Cha mẹ cứu con với" thì chẳng nói được gì khác.

Thấy bộ dạng này của Kim Trấn, Kim Hoặc Nhân âm thầm mỉa mai chế giễu nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói: "Kim Trấn biểu ca, ngươi đừng hoảng, nếu đồ không phải do ngươi trộm thì cha ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi, ngươi cố nhớ lại xem, mấy ngày nay có ai động đến túi càn khôn của ngươi không?"

"Cái, cái gì, ai, ai động đến túi càn khôn của ta ấy à?" Kim Trấn cà lăm không biết trả lời Kim Hoặc Nhân thế nào nên khẩn thiết nhìn cha mẹ mình xin giúp đỡ.

Kim Hoặc Nhân thầm mắng câu ngu xuẩn, nháy mắt mấy cái rồi từ từ dẫn dắt: "Đúng vậy, trước đó ta từng thấy tên sai vặt của ngươi sờ mó túi càn khôn, ngươi nhớ kỹ lại xem."

Dung Cầm mất bình tĩnh quát lớn: "Ngươi có ý gì? Sao lại nói năng mờ ám thế hả?"

"Vị tỷ tỷ này hung dữ quá." Kim Hoặc Nhân tỏ vẻ oan ức, "Sao lại trút giận lên đầu ta chứ?"

Lúc này Kim Trấn mới kịp phản ứng, hắn hét to: "Đúng! Không phải ta trộm, ta không hề trộm, là tên sai vặt bên cạnh ta đó, nhất định là thằng cẩu nô tài kia trộm đồ giấu vào túi càn khôn của ta rồi! Ta không trộm, ta không có trộm!"

"Ồ?" Trang chủ Kim Ngạo nhíu mày, vờ như không thấy đủ loại hành vi của Kim Hoặc Nhân, "Vậy gọi hắn tới hỏi thử xem."

Tên sai vặt của Kim Trấn thông minh hơn hắn nhiều, nghe Kim Trấn nói mình trộm đồ bỏ vào túi càn khôn thì biết rõ hôm nay không thoát được kiếp nạn này.

Sau khi bị thị vệ dẫn đến trước mặt mọi người, tên sai vặt lập tức quỳ phịch xuống đất dập đầu lạy những người liên can: "Trang chủ, Ngũ trang chủ, thiếu gia, là tiểu nhân hồ đồ, tiểu nhân thấy túi càn khôn của vị công tử này tinh xảo bất phàm nên mới nổi tà tâm trộm đồ của y giấu vào túi thiếu gia, thiếu gia hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, đều là lỗi của tiểu nhân, xin trang chủ và Ngũ trang chủ bớt giận, tiểu nhân sẵn sàng chịu phạt."

Dung Cầm sốt ruột dậm chân, một chữ cũng không chịu tin: "Sư đệ ta tốt xấu gì cũng là người tu tiên, người bình thường như ngươi sao có thể trộm đồ của y được chứ?"

Tên sai vặt còn đang dập đầu, trên trán chảy máu đầm đìa: "Cô nương, chính là ta trộm, chính là ta."

Hắn luôn miệng lặp lại câu này khiến Dung Cầm tức mà không chất vấn được.

Tên sai vặt muốn bù lu bù loa cho qua chuyện này.

Nếu hắn không chịu nhận thì sau ngày hôm nay e là sẽ mất mạng.

Nhưng nếu giờ hắn nhận hết tội về mình thì chờ phong ba qua đi, Ngũ trang chủ và Kim Trấn sẽ hết lòng cảm kích hắn, đến lúc đó muốn gì mà chẳng được.

Giờ Kim Trấn mới lấy lại sức lực, không còn khiếp đảm co rúm mà vùng ra khỏi dây thừng trên người, đứng dậy đạp tên sai ngã lăn ra đất mắng to: "Cẩu nô tài!"

Chẳng những thế hắn còn đi tới chỉ vào mấy người Lận Khinh Chu gầm thét: "Có nghe thấy không, các ngươi bắt nhầm người rồi, các ngươi phải dập đầu xin lỗi hết cho ta!!!"

"Đủ rồi." Kim Ngạo nhìn tên vô dụng này, nhịn không được nói: "Câm miệng cho ta."

Kim Trấn hoảng sợ cúi đầu không dám nhiều lời nữa.

Trang chủ Kim Ngạo từ trên cao nhìn xuống tên sai vặt bị đạp ngã nửa ngày chưa chịu dậy, bình tĩnh hỏi: "Ngươi có nhận tội không?"

"Ta nhận, ta nhận." Tên sai vặt nhổm dậy quỳ nghiêm chỉnh rồi gật đầu lia lịa.

Dung Cầm không muốn thấy Kim Trấn vốn là thủ phạm mà không phải chịu sự trừng phạt nào, vừa định mở miệng tra hỏi tiếp thì bỗng nhiên con dao găm đầu hổ lúc nãy ghim vào ván gỗ rung lên keng keng, sau đó bay vút lên cao.

Một giây sau, đầu tên sai vặt rơi xuống đất.

Máu tươi văng tung toé, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, thậm chí trên cái đầu lăn dưới đất còn giữ nụ cười nịnh nọt lúc nhận tội.

Kim Trấn cách tên sai vặt gần nhất bị máu tươi văng đầy mặt.

Vẻ tức giận của Kim Trấn đông cứng trên mặt, cả người chết sững.

Khi hắn đẩy tên sai vặt ra gánh tội thay mình vốn cũng định chờ chuyện này qua đi sẽ khen thưởng tên sai vặt hậu hĩ.

Tên sai vặt này đã theo hắn năm năm, mặc dù Kim Trấn luôn xem thường người hầu nhưng năm năm qua ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.

Hắn không muốn tên sai vặt chết.

Cái xác không đầu ngã ầm xuống đất, máu tươi thấm ướt ván gỗ, hai chân Kim Trấn mềm nhũn cũng ngã xuống theo.

Kim Ngạo nói với Ngũ trang chủ: "Dẫn con ngươi đi tắm đi."

Ngũ trang chủ nhận lệnh tiến tới kéo Kim Trấn đang xụi lơ rời đi.

Kim Ngạo đảo mắt qua từng người bên cạnh Dung Tư Phàm rồi hỏi: "Các vị hả giận rồi chứ?"

"Dù...... Dù thế nào......" Dung Cầm hoảng sợ bịt miệng, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, hạ tay xuống run rẩy nói, "Giết người cũng quá......"

"Khụ." Dung Tư Phàm tằng hắng một cái ngắt lời Dung Cầm.

Nàng cũng không ngờ Kim Ngạo sẽ tàn độc đến vậy, vì muốn dàn xếp ổn thỏa mà làm chuyện bất nghĩa này.

Nếu giờ tiếp tục truy cứu thực sự không ổn chút nào.

Dung Tư Phàm điềm tĩnh hành lễ với Kim Ngạo: "Hôm nay chúng ta mạo muội đường đột, may mà trang chủ không trách tội, thủ phạm đã đền tội, đồ của sư đệ ta cũng đã tìm được, vậy chúng ta không dám quấy rầy nữa mà xin phép ra về."

"Các vị đi thong thả, thứ lỗi không tiễn." Kim Ngạo bình tĩnh nói.

Dung Tư Phàm quay đầu nháy mắt ra hiệu, mọi người không ở lại nữa mà cùng nhau ngự khí rời đi.

Kim Ngạo dõi theo họ đi xa, đôi mắt ti hí dần tối sầm.

-

Lúc này, ở cung điện Lưu Ly trên đỉnh núi U Đô.

Đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông đi nhanh lên gian phòng yên tĩnh trên tầng năm hành lễ với Thượng Thiện Nương Nương rồi thông báo: "Tông chủ, Sí Diễm Tôn đang đợi ngài ngoài điện ạ."

"Sí Diễm Tôn?" Thượng Thiện Nương Nương có vẻ hết sức bất ngờ khi nghe thấy vị khách không mời mà đến này.

Để các môn phái nhỏ được hưởng lợi trong ước hẹn Đào Bạch Tuyết Sơn, năm đại tiên môn ngoại trừ chủ trì Kinh Hồng Tông thì bốn môn phái còn lại đều không tham gia, vì vậy nàng cũng không biết giờ Sí Diễm Tôn đến đây có việc gì.

Thượng Thiện Nương Nương không dám thất lễ mà nhanh chóng ra ngoài điện gặp Sí Diễm Tôn Nhiếp Diễm.

Hai người chào hỏi nhau, sau khi hàn huyên mấy câu, Thượng Thiện Nương Nương nghiêm túc hỏi thẳng: "Chẳng hay lần này Sí Diễm Tôn đến đây là vì chuyện gì?"

Nhiếp Diễm cúi đầu lộ ra vẻ mặt bi thương xen lẫn tự trách áy náy: "Ta vô dụng để ma đầu Vẫn Uyên trốn thoát khỏi địa lao Vô Vọng rồi, xin Thượng Thiện Nương Nương quở trách."

"Cái gì!" Thượng Thiện Nương Nương vốn trầm tĩnh đột nhiên lộ vẻ hoảng hốt, "Hắn trốn rồi sao?"

"Vâng." Nhiếp Diễm gật đầu, "Nhưng ngài đừng lo, ta đã tìm được tung tích ma đầu kia rồi."

Thượng Thiện Nương Nương: "Hắn đang ở đâu?"

Ánh mắt Nhiếp Diễm như có lửa cháy hừng hực: "Ma đầu kia đang ở ngay trên đảo này! Xin Thượng Thiện Nương Nương giúp ta đuổi bắt hắn, lần này bắt được ma đầu kia ta quyết sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để kéo dài hơi tàn nữa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.