Lận Khinh Chu gượng gạo theo sau Dung Tư Phàm như phạm nhân không muốn ra pháp trường.
Dung Tư Phàm quay đầu nhìn y rồi nhẹ giọng nói: "A Chu, ngươi đi bên cạnh ta này."
Lận Khinh Chu ậm ừ rồi bước nhanh tới đi song song với nàng.
Phường chủ nói: "A Chu, ta hỏi ngươi một chuyện hơi riêng tư được không?"
"Hả? Phường chủ cứ hỏi đi." Lận Khinh Chu băn khoăn đáp.
Dung Tư Phàm: "Ngươi đã từng mây mưa với người khác chưa?"
Lận Khinh Chu sặc một cái rồi che miệng ho khan liên tục, tai và cổ đỏ ửng như bị bỏng.
Linh tước trên vai đứng thẳng dậy nhìn Lận Khinh Chu chằm chằm.
Y không biết tại sao Dung Tư Phàm đột nhiên hỏi chuyện này, ho xong khiếp sợ nhìn nàng thì thấy nàng hết sức nghiêm túc, nét mặt trầm tĩnh chẳng có vẻ gì là đang đùa.
Sự bình thản của nàng khiến Lận Khinh Chu dần bình tĩnh lại.
Dù vậy y vẫn cảm thấy khó lòng mở miệng, lắp bắp nói: "Ta...... chưa từng làm chuyện này với ai cả......"
Linh tước giũ cánh rồi thoải mái cuộn tròn lại.
Dung Tư Phàm bước đi vững vàng, chậm rãi nói: "Tốt quá, vậy có thể giúp việc tu luyện ngươi nâng cao một bước rồi."
Lận Khinh Chu kinh ngạc, yên lặng chờ Dung Tư Phàm giải thích.
Nàng nói tiếp: "Các sư tỷ của ngươi trăm phương ngàn kế muốn tìm người có tu vi cao để song tu với ngươi đều có lý do cả, lần đầu song tu có thể thu được linh lực cao hơn hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608861/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.